Rời khỏi nhà họ Chu, Chu Du và Thiệu Kỳ chuẩn bị quay lại Lệ Chi sơn trang. Cây cầu bị đánh sập đêm đó hiện đang được sửa chữa. Con sông này là một nhánh nội hà của Dương Thành, nước sông chỉ dùng cho sinh hoạt dân cư nên vừa nông vừa hẹp. Việc cho nổ cây cầu cũng rất đúng lúc, vừa kịp thời cắt đứt tuyến đường vận chuyển vũ khí hạng nặng của nhà họ Chúc, tránh được tổn thất không cần thiết.
Cầu bị cắt, người thường muốn qua sông chỉ có thể đi thuyền. Trên mặt nước có mấy chiếc thuyền nhỏ dùng để chở khách qua lại. May mắn là bên kia sông không có quá nhiều hộ dân sinh sống.
Chu Du và Thiệu Kỳ thì không cần đi thuyền. Với mặt sông hẹp như vậy, chỉ cần nhún người là đủ để nhảy qua, mà những người có thể làm được như họ – võ giả – cũng không hiếm, luôn khiến người qua đường ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Ước gì tôi cũng là võ giả, có thể phi thân qua mái nhà, cầm đao múa kiếm, nhìn đã thấy ngầu rồi, chẳng khác gì siêu nhân cả.”
“Siêu nhân thì ăn thua gì, anh hùng phương Đông của chúng ta ai chẳng mạnh hơn hắn? Nghe nói trên cả võ soái còn có thể được gọi là võ thần. Nếu ai đó thực sự đạt đến cảnh giới đó, thì đúng là người có thể khai thiên lập địa, lưu danh thiên cổ.”
“Võ thần nghe đã thấy siêu phàm rồi. Thời nay võ thuật phát triển, nhìn qua chẳng khác mấy mấy bộ phim kiếm hiệp hồi xưa. Có vẻ như những thứ tổ tiên để lại vẫn rất hữu ích.”
“Chuyện đó là đương nhiên. Võ thuật vốn là thứ truyền lại từ cổ xưa, chỉ là khi xưa không có linh khí trong trời đất. Bây giờ linh khí quay trở lại, mới chỉ là khởi đầu thôi. Nếu trăm năm, ngàn năm sau linh khí vẫn giữ được như hiện tại, võ thuật chắc chắn sẽ một lần nữa phát dương quang đại. Biết đâu đến lúc đó, loài người thực sự có thể tu tiên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play