Thẩm Trường Thích cảm thấy có chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên cổng lớn — ba chữ “Đại Lý Tự” dù trong tiết trời tuyết phủ vẫn sáng rực lạ thường.
Hai bên cổng Đại Lý Tự, trên thân sư đá phủ đầy tuyết trắng, cây cối xung quanh cũng bị tuyết bao phủ thành một màu trắng xóa. Mấy người đứng gác trước cổng mặc triều phục chỉnh tề, dáng đứng thẳng tắp. Từ lúc Khương Thanh Tố và Thẩm Trường Thích vừa xuất hiện nơi đầu phố này, ánh mắt bọn họ đã dõi theo hai người suốt đoạn đường, chưa từng rời đi.
Thẩm Trường Thích lén nhìn người bên cạnh. Cô gái mới chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân khoác cử nhân phục màu vàng nhạt, trong tay cầm bài thông hành mà Hứa Văn Nhược đã đưa hôm qua.
Thẩm Trường Thích vẫn còn thấp thỏm. Hắn vốn là Quỷ sai của địa phủ, nào từng nghĩ có ngày sẽ bước chân vào “Thập Phương điện” của nhân gian. Vốn dĩ Khương Thanh Tố định để Vô Thường đại nhân đi cùng, nhưng vị ấy chỉ nói một câu: “Chuyện của nàng, tự nàng làm đi. Ta không đi.”
E rằng Vô Thường đại nhân thực sự đã chán ghét Triệu Doãn đến mức cực điểm, ghét đến mức ngay cả Đại Lý Tự do hắn quản lý cũng không muốn đặt chân vào.
Đơn Tà không đi, Khương Thanh Tố chỉ còn cách kéo Thẩm Trường Thích theo, thêm người thêm việc dễ bề xoay xở. Lúc này, thân vận văn sinh y, Thẩm Trường Thích đứng lẩy bẩy, hai chân run rẩy dưới tà áo dài, quay sang nhìn “Lục Hinh” bên cạnh hỏi nhỏ: “Bạch đại nhân, ngài chắc chắn chúng ta vào được chứ?”
Khương Thanh Tố liếc hắn, lắc đầu vẻ bất mãn: “Ngươi làm ở địa phủ bao nhiêu năm rồi? Còn nhát gan như vậy, theo bên cạnh Đơn Tà gần năm trăm năm còn không tiến bộ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT