Qua họng súng lạnh như băng, hàng mi của Lâm Khả Doanh khẽ run, trong ánh nhìn mơ hồ hiện ra vóc dáng cao lớn, lưng vai vững chãi của người đàn ông. Dưới bộ vest đen mới tinh là chiếc cà vạt bị kéo lệch và sơ mi trắng rộng rãi. Khi ánh mắt cô khẽ lệch đi, lập tức chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo của người đàn ông, kết hợp với những đường nét sắc sảo càng khiến anh thêm phần uy nghiêm.

Mối nguy bất ngờ khiến tim người run lên nhưng cũng khiến Lâm Khả Doanh nhanh chóng phân tích tình hình.

Người đàn ông thân hình cao ráo, dung mạo tuấn tú, khí chất cao quý, quần áo vừa nhìn đã biết không hề rẻ. Hơn nữa, có thể xuất hiện giữa đêm khuya trong biệt thự này, dáng vẻ lại rõ ràng là chủ nhân…

Đầu óc Lâm Khả Doanh xoay chuyển nhanh chóng, đôi môi anh đào khẽ mở, thử lên tiếng:
“Đại thiếu gia?”

Vị hôn phu của nguyên chủ sinh ra ở Đại lục, đến khoảng mười tuổi mới theo gia đình sang Cảng Thành, nếu thật sự là anh ta, chắc chắn có thể hiểu được lời cô nói.

Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông trước mặt khẽ lay động, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt ấy lướt từ đôi mắt trong veo của Lâm Khả Doanh xuống chiếc áo hoa rõ ràng không hợp thời của cô, như thể đã hiểu ra điều gì.

Chưa kịp để anh lên tiếng, cửa chính phòng khách đã bị đẩy ra. Dì Hoa và chú A Trung nghe thấy động tĩnh nên dậy xem, thấy đại thiếu gia, vẻ mặt cả hai đều vui mừng khôn xiết.

“Đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi! Chưa ăn gì đúng không? Để tôi nấu canh cho cậu!”

“Cô Lâm là do Trần thiếu gia đưa đến, nói là…” Chú A Trung cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Lông mày Trình Vạn Đình khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng hiện sự khó chịu:
“Cái người này đúng là…”

Không hỏi ý mình mà đã tự tiện đưa "vợ nuôi từ bé" đến tận đây.

Lâm Khả Doanh không hiểu cuộc trò chuyện của ba người nhưng vẫn nhận ra được sự trung thành của dì Hoa và chú A Trung với người đàn ông kia. Trong lòng cô càng thêm chắc chắn — mình không đoán sai, người này chính là chủ nhân biệt thự, cũng là vị hôn phu của nguyên chủ — đại thiếu gia!

Nghĩ đến đây, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn đôi phần.

Trình Vạn Đình siết chặt khẩu súng trong tay rồi lại thả lỏng lực đạo. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người phụ nữ trước mặt, cái nhìn lạnh lùng lướt qua gương mặt thanh tú của cô.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt to tròn không chút hoảng loạn của cô, mở miệng bằng tiếng Quảng Đông:
“Vừa rồi nghe thấy gì?”

Lâm Khả Doanh trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, cô không hiểu tiếng Quảng, bèn tiếp tục dùng tiếng phổ thông trả lời:
“Đại thiếu gia, tôi không hiểu tiếng Quảng Đông.”

Trình Vạn Đình nhìn cô một lúc như muốn kiểm chứng lời cô nói, sau đó dứt khoát thu súng về quay người bỏ đi.

++++

Một đêm ngủ ngon, Lâm Khả Doanh nghĩ vị hôn phu đã xuất hiện, chắc khoản một triệu kia cũng sắp đến tay, tâm trạng liền vui vẻ hẳn lên.

Miệng cô lẩm bẩm:
“Không biết có phải hôm nay đưa tiền không nhỉ? Lúc đó mình có nên tỏ vẻ tiếc nuối chút không?”

Biệt thự vì sự trở về của chủ nhân mà náo nhiệt hẳn. Dì Hoa bận rộn trong bếp nấu canh, quyết tâm bồi bổ thật tốt cho đại thiếu gia. Chú A Trung thì dẫn người hầu dọn dẹp biệt thự vốn đã sạch bóng, mong khiến vị đại thiếu gia kỹ tính hài lòng.

Lâm Khả Doanh vừa ăn sáng vừa liếc nhìn về phía thư phòng trên tầng hai. Sau khi vừa ra dấu vừa đoán ý với người hầu, cô mới biết đại thiếu gia từ sớm đã vào thư phòng làm việc, hoàn toàn chưa ra ngoài. Cô bắt đầu suy nghĩ không biết nên chọn thời điểm nào để bàn chuyện hủy hôn với vị hôn phu này.

Trong lúc Lâm Khả Doanh ở tầng một đang suy tính thì ở thư phòng tầng hai, hai người đàn ông cũng đang nói đến cô.

Trước bàn gỗ lim đỏ, Trình Vạn Đình tiện tay ném xấp tài liệu điều tra về hai mươi năm sống ở Đại lục của Lâm Khả Doanh sang một bên, tiếp tục bận rộn với công việc, cuối cùng cũng xác định được giá cổ phiếu của Cửu Long Thương.

Sau khi dặn dò vài việc liên quan đến việc theo dõi cổ phiếu với thư ký Dương, anh liền gọi điện thoại cho chú của mình — Trần Quốc Thăng.

Thư ký Dương nghe cuộc gọi, nhớ lại rằng nhà họ Trần — một trong những đại gia ngành dệt — đã nhờ Trình gia đưa 2.500 tấn quần áo sang châu Phi để mở rộng thị trường. Vốn dĩ đây chỉ là một giao dịch thương mại thông thường, vậy mà lúc này đại thiếu gia lại thản nhiên đề nghị để thiếu gia Trần Tùng Hiền theo tàu sang châu Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play