Lâm Khả Doanh mượn hoa dâng Phật mang món cháo vi cá mini đến cho vị hôn phu, buổi chiều thì đến bệnh viện Mary bàn bạc với chị Hà và anh Sinh về các chi tiết cụ thể trong việc vận chuyển và bán buôn quần áo.

Hai bên mỗi người đảm nhiệm một phần, so với việc mỗi lần phải từ đại lục sang Hương Cảng lấy hàng thì rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lâm Khả Doanh dự định tự mình đầu tư mở tiệm, chia lợi nhuận với hai người, nhờ vào thị trường rộng lớn gần như không gặp phải trở ngại nào.

Hiện giờ chị Hà vừa tin tưởng vừa cảm kích Lâm Khả Doanh, nhất là khi nghe cô trình bày kế hoạch kinh doanh quần áo đâu ra đấy, liền đáp lời ngay: “Tôi với A Sinh chỉ có chút sức lực và thời gian kiếm chút tiền công thôi, sao dám đòi chia lợi nhuận.”

Hai vợ chồng đều là người thật thà, anh Sinh cũng xua tay: “Cô Lâm, chúng tôi giúp cô là được rồi, không cần tiền nong gì đâu.”

Lâm Khả Doanh hiểu rõ, làm ăn tối kỵ nhất là phân chia không công bằng. Nhất là khi việc buôn bán khởi sắc, nếu một bên nhận thù lao quá thấp thì dễ sinh tâm lý bất mãn, thậm chí khiến mối quan hệ hợp tác tan vỡ.

“Chị Hà, anh Sinh, hai người đừng từ chối, việc này không phải lao động tay chân đơn thuần. Việc chọn quần áo, kiểm kê và vận chuyển lên tàu rất quan trọng, hai người nhận ba phần lợi nhuận là xứng đáng.”

Nghe vậy, cô bé Đình Đình – người sẽ xuất viện vào tuần sau – liền vui vẻ giơ tay nói: “Chị Khả Doanh, nếu ba mẹ không chịu nhận thì để em! Em có hơn ba chục đồng tiền mừng tuổi trong heo đất, em cho chị hết!”

Lâm Khả Doanh cong mắt cười: “Vậy là em đem cả gia tài ra đặt cược rồi, áp lực của chị lớn quá!”

Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, chị Hà mời Lâm Khả Doanh đến nhà ăn lẩu vào tuần sau sau khi Đình Đình xuất viện.

Điều đó khiến trong lòng Lâm Khả Doanh dâng lên một chút luyến tiếc—vì cô cũng sắp rời khỏi Hương Cảng rồi.

Dù sao thì lần trước thư ký Dương cũng đã nhắc, chuyến tàu sang đại lục sẽ khởi hành vào tuần sau.

Cô gật đầu đồng ý, thoáng chốc cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, bác sĩ Tiểu Hác – đã cởi bỏ áo blouse trắng – đến đón Lâm Khả Doanh đi ăn ở khách sạn Peninsula.

Trên đường đi, Lâm Khả Doanh hỏi về cha mẹ của bác sĩ Tiểu Hác, anh ta chỉ đáp rằng họ sẽ tự đến sau. Nhưng khi tới nơi, đôi vợ chồng nhà họ Hác lại không hề xuất hiện.

Âm thanh du dương của đàn piano vang lên giữa nhà hàng phương Tây yên tĩnh, nhân viên phục vụ kéo ghế mời khách ngồi.

Lâm Khả Doanh nhìn quanh thấy toàn là các cặp tình nhân đang hẹn hò, còn trên bàn ăn trước mặt cô lại đặt một đóa hồng lãng mạn cùng giá nến cao đang cháy sáng, bất giác quay sang nhìn bác sĩ Tiểu Hác.

“Bác sĩ Tiểu Hác, cha mẹ anh…”

Bác sĩ Tiểu Hác dáng vẻ oai phong, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, đích thân rót ly rượu vang đỏ đưa cho Lâm Khả Doanh: “Cô Lâm, xin thứ lỗi vì tôi đã nói dối cô. Một tiếng trước tôi đã nhờ cha mẹ đừng đến đây tối nay.”

Lâm Khả Doanh nhận ly rượu rồi đặt xuống bàn, tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tôi muốn dùng bữa tối riêng cùng cô.” Bác sĩ Tiểu Hác chân thành nhìn cô, “Chính thức làm bạn với nhau.”

Sự thẳng thắn của bác sĩ Tiểu Hác khiến Lâm Khả Doanh bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play