Thư ký Dương thay mặt Trình Vạn Đình giải thích tình hình với cảnh sát Hương Cảng, chờ xử lý xong xuôi thì chỉ trong chớp mắt đã ngây người nhìn chằm chằm phía trước, không dời mắt nổi.

Vị đại thiếu gia xưa nay ghét người khác đụng chạm vậy mà giờ lại cụp mắt cúi đầu, để mặc vợ chưa cưới của cậu Trần dịu dàng lau sạch máu trên tay, thậm chí từng ngón tay cũng được cô lau kỹ càng.

Thư ký Dương mí mắt giật mạnh, nhất thời không nói nên lời.

Không dám bước qua làm phiền.

Tim Lâm Khả Doanh đập thình thịch như trống trận, nắm bắt cơ hội dũng cảm xông pha, đúng là đã có tiếp xúc cơ thể thật, nhưng tình huống cô tưởng tượng — bị ghét bỏ, bị đẩy ra — lại hoàn toàn không xảy ra.

Vị hôn phu không những không phản cảm mà còn im lặng, thậm chí có thể nói là “ngoan ngoãn” để mặc cô làm gì thì làm, Lâm Khả Doanh đành cắn răng tiếp tục, dùng khăn tay từng chút một lau sạch máu trên tay anh, tận mắt thấy chiếc khăn trắng tinh dần dần nhuộm đỏ.

Có lẽ do sống lâu ở Hương Cảng, tuy thân thế giàu có nhưng tay vị hôn phu lại có phần thô ráp, lớp chai mỏng ở lòng bàn tay và đốt ngón tay lộ rõ dấu hiệu của việc luyện súng lâu năm.

Làn da Lâm Khả Doanh mềm mại, dù đi làm bận rộn đến đâu cũng không bao giờ ngược đãi bản thân, khi đầu ngón tay mịn màng lướt qua lớp chai sạn trong lòng bàn tay người đàn ông chỉ cảm thấy hơi ngứa ran.

Nhưng vị hôn phu dường như lật mặt còn nhanh hơn trời trở, khi máu đã lau sạch, anh đột ngột rút tay về, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng:
“Cô Lâm, cô về đi. Nơi này không phải chỗ cô nên đến.”

Lâm Khả Doanh: “…”

Máu tôi lau xong rồi anh mới nói câu đó!

Thôi được, biết là bị ghét là được rồi, dù sao cũng xem như đã hoàn thành một đoạn diễn.

Thư ký Dương theo lệ được dặn gọi taxi tiễn cô Lâm rời đi. Xử lý mọi chuyện xong xuôi, khi ngồi vào ghế sau chiếc Porsche cùng đại thiếu gia thì thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Biết rõ đại thiếu gia chắc chắn không bị thương nhưng vẫn không yên tâm hỏi:
“Đại thiếu gia, hay là vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút đi ạ, dù sao cũng có giao tranh súng đạn.”

“Không cần.” Trình Vạn Đình sắc mặt nghiêm nghị, vừa mở mắt đã tỉnh táo lạnh lùng, “Điều tra rõ chuyện hôm nay là bang nào làm.”

Cuối cùng anh bổ sung thêm một câu:
“Trước khi cảnh sát động tay.”

“Vâng.”

Trong xe nhất thời yên tĩnh, thư ký Dương dặn tài xế lái đến khách sạn Bán Đảo. Trình Vạn Đình có cổ phần tại đây, ngoài vô số biệt thự và nhà cao cấp đứng tên, anh còn sở hữu phòng riêng lâu dài trong khách sạn.

Trong căn phòng tổng thống xa hoa, Trình Vạn Đình thay chiếc áo sơ mi dính máu, vào phòng tắm tắm rửa, hơi nước phủ mờ gương kính. Sau đó anh mở cửa bước ra, mặc vào quần áo sạch sẽ.

“Đại thiếu gia, đã tra ra rồi. Mấy người đó là người của bang Long Hổ. Người cầm đầu của bang Long Hổ — Táng Bưu — vừa gọi điện đến, nói chuyện này tuyệt đối không liên quan đến bang của họ, có lẽ là mấy kẻ đó đã bị mua chuộc.”

Trình Vạn Đình cài khuy áo sơ mi, động tác không ngừng lại, giọng lạnh lùng:
"Chết bốn, chạy một. Bảo Táng Bưu mang kẻ sống sót đến gặp tôi."

"Vâng."

Áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình cơ bắp, bên ngoài khoác thêm bộ vest đen, trong chớp mắt, Trình Vạn Đình lại trở về dáng vẻ của người đứng đầu Tập đoàn Hoàn Vũ.

Sau khi chỉnh tề y phục, trong đầu anh bất chợt hiện lên một bóng hình, tay đang cài cà vạt khựng lại một nhịp rồi mới mở miệng hỏi:
"Hôm đó cậu đưa cô Lâm đi mua quần áo, mua cái gì?"

Thư ký Dương: “...?”

Không ngờ đại thiếu gia lại đột nhiên quan tâm đến chuyện phụ nữ mua gì — chuyện như vậy đặt vào trước đây thì đúng là chuyện không tưởng!

Thôi thì nghĩ đến cảnh trong văn phòng hôm đó, rồi cả cảnh vừa rồi cô lau máu giúp anh, thư ký Dương cũng đành thẳng thắn trả lời:
"Cô Lâm tự chọn, toàn là những món đang rất thịnh hành hiện giờ — đầm hai dây, áo ba lỗ, quần short bò mấy kiểu đó."

Sắc mặt Trình Vạn Đình lập tức tối sầm:
"Toàn Hương Cảng không kiếm nổi lấy một bộ đồ dài tay dài ống à?"

Thư ký Dương: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play