Sau khi thu hết điện thoại của dàn khách mời, đạo diễn khẽ ho một tiếng rồi nói: “Nhiệm vụ đầu tiên của mọi người là dựa vào những đặc sản Lê Xuyên có trên bàn, chọn một hoặc nhiều món để biểu diễn một tiết mục.”
“Tiết mục này không những phải giới thiệu được đặc sản và văn hóa Lê Xuyên, mà còn phải thể hiện được sở trường của các bạn.”
Theo lời giới thiệu của đạo diễn, ánh mắt mọi người đều dời đến bàn, trên bàn có táo, quýt, còn có khoai lang và ớt đỏ, ngoài những loại nông sản này, còn có sách giới thiệu về kỹ nghệ thêu thùa và múa rối bóng, hai di sản văn hóa phi vật thể địa phương.
Tống Thất Thất không nhịn được hỏi: “Cho chuẩn bị trong bao lâu vậy?”
“Hai mươi phút.”
“Hả?” Tống Thất Thất xị mặt, “Chỉ có hai mươi phút thôi á?”
Tống Thư Điềm và Tạ Diệc Hàng cũng lộ vẻ khó xử.
Thấy nét mặt bối rối của các khách mời, đạo diễn Hàn bật cười tiếp lời: “Đúng vậy, chỉ có hai mươi phút, sau khi biểu diễn xong sẽ mở bình chọn trong phòng livestream, kết quả bình chọn sẽ quyết định đội nam nữ cho nhiệm vụ ngày mai, nên mọi người hãy nghiêm túc nhé!”
[Kích thích quá! Tụi mình được vote luôn, cảm giác được tham gia thật thích!]
[Haha các khách mời kiểu ngơ ngác hết rồi, tôi cười xỉu!]
[Ủa sao “chị gái flop” với ảnh đế Đàm chẳng hoảng gì hết vậy?]
[Ảnh đế Đàm từng hoảng bao giờ chưa? Còn chị gái flop kia chắc không có tài cán gì, buông xuôi sớm rồi ấy mà.]
Quả thực, hai người đang bị bàn tán là những người bình thản nhất, Đàm Dực cầm quyển sách giới thiệu đọc lướt, còn Cố Mộc tiếp tục nghịch hai quả quýt trong tay.
Tống Thư Điềm bắt đầu khe khẽ ngân nga giai điệu, Tống Thất Thất thì căng thẳng moi móc trong đống đặc sản tìm ý tưởng, còn Kỷ Dịch đã bắt đầu cắm cúi viết gì đó lên giấy.
Chẳng bao lâu, hai mươi phút trôi qua.
Vừa nghe nhân viên thông báo hết giờ, Tống Thư Điềm liền nở nụ cười dịu dàng đứng dậy: “Tôi thấy mọi người vẫn còn chưa chuẩn bị xong, vậy để tôi biểu diễn đầu tiên nhé.”
Chưa kịp để nhân viên lên tiếng, Tạ Diệc Hàng đã nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ.
[Tiểu tiên nữ Điềm Điềm của chúng ta thật dũng cảm, dám xung phong biểu diễn đầu tiên luôn!]
[Người đẹp lại tốt bụng, còn nghĩ cho người khác nữa chứ. Em xin theo chị cả đời!]
Trong chớp mắt, phòng livestream ngập tràn những bình luận ca ngợi Tống Thư Điềm.
“Cô biết lịch sự không đấy?”
Tống Thư Điềm mới vừa nhấc chân bước lên đã bị một câu mỉa mai từ phía sau chặn lại, quay đầu nhìn, thấy Cố Mộc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
“Sao cô biết người ta chưa chuẩn bị xong? Não phát triển dư thừa đến mức tự quyết định thay người khác rồi à?”
Nhân viên còn chưa kịp nói gì, cô ta đã tự giác lên luôn, làm cái gì cũng không được, chỉ giỏi giành spotlight.
Tạ Diệc Hàng lập tức bất bình thay Tống Thư Điềm: “Cố Mộc, có phải cô cố tình gây chuyện không?”
“Phải không?” Cố Mộc nhướng mắt liếc qua Đàm Dực, Kỷ Dịch và Tống Thất Thất: “Tôi nói sai à? Không tin thì hỏi mọi người xem?”
Không khí im lặng thoáng chốc.
Ánh mắt Đàm Dực chuyển động, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Kỷ Dịch cũng nhanh chóng phụ họa: “Tôi cũng xong rồi!”
Trong một khắc, Tống Thư Điềm và Tạ Diệc Hàng như bị vả thẳng mặt, vô cùng xấu hổ.
Tống Thư Điềm thu chân lại, gượng gạo cười một tiếng: “Vậy... nghe theo sắp xếp của tổ chương trình đi.”
Nhân viên vốn bị bỏ qua mới bước lên sân khấu, bốc thăm xác định thứ tự biểu diễn.
Người đầu tiên là Tống Thất Thất, cô ta cầm một quả táo, tạo dáng đáng yêu trước ống kính: “Mình sẽ hát bài ‘Táo Nhỏ’ tặng mọi người nhé!”
Âm nhạc vang lên, cô ta bắt đầu nhún nhảy theo nhịp: “Tớ gieo một hạt giống, cuối cùng đã đơm hoa kết trái...”
“Cậu là quả táo nhỏ của tớ! Yêu bao nhiêu cũng không thấy đủ!”
Giai điệu sôi động, cộng thêm sự “tự high” của Tống Thất Thất khiến không khí vốn có phần ngột ngạt trong căn nhà nhỏ trở nên vui vẻ hơn, phòng livestream cũng rộn ràng hẳn lên.
[Haha gì mà hài thế trời?]
[Tôi nói tôi biết nhảy bài Táo Nhỏ trong mấy bài múa quảng trường, ai tin không?]
[Bài này thì kỹ thuật chẳng có mấy, nhưng Thất Thất đáng yêu quá đi mất, mê quá trời mê luôn!]
Một bài hát kết thúc, Tống Thất Thất lè lưỡi chạy xuống.
Người thứ hai là Tạ Diệc Hàng, anh ta nói với nhân viên tên bài hát, sau đó cầm một chùm ớt đỏ bước lên sân khấu: “Thời gian chuẩn bị có hạn, tôi sẽ hát một bài liên quan đến ớt, hy vọng mọi người thích.”
[Bài liên quan tới ớt á? Nghe đã thấy hiếm, háo hức ghê!]
[Anh hát hay lắm! Biểu diễn chắc chắn sẽ khiến mọi người bất ngờ! Phải ghi hình lại khoe với chị em mới được!]
Âm nhạc vang lên, vẫn là giai điệu sôi động. Một tiếng “hây ——” kéo dài cất lên, rồi anh ta bắt đầu hát:
“Cô em cay nồng nóng bỏng, cô em cay nồng nóng bỏng! Cô em nóng bỏng từ nhỏ không sợ cay! Đeo một chùm ớt chạm vào môi...”
Cố Mộc không nhịn được, “Phụt, ha ha ha!”
Tống Thất Thất như bị bật công tắc, cũng cười phá lên, “A ha ha ha!”
Mặt Tạ Diệc Hàng lập tức đen sì, hát tiếp thì quê, mà dừng lại cũng chẳng xong, anh ta nhìn về phía nhân viên cầu cứu, nhưng nhạc vẫn cứ phát như chưa có chuyện gì.
[Ha ha ha cười xỉu!!]
[Mẹ tôi hỏi tôi đang xem Gala Xuân hay gì đấy, tôi...???]
[Anh Hàng là đẹp trai nhất! Cố lên anh ơi!]
Vài fan cuồng của Tạ Diệc Hàng cố gắng spam tin nhắn che lấp đi sự xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bị làn sóng “ha ha ha” từ dân mạng dìm mất tăm.