Tạ Diệc Hàng hết cách, chỉ đành cắn răng hát cho xong cả bài, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, đỏ đến mức gần như cùng màu với quả ớt trong tay.

Bầu không khí đang lúng túng lại xen lẫn đôi phần buồn cười, nhân viên chương trình tiếp tục thông báo người kế tiếp là Kỷ Dịch.

Kỷ Dịch có một gương mặt sáng sủa điển trai, bất kể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, thế nhưng ngay khi cậu bước lên sân khấu, khí chất lập tức thay đổinụ cười thu lại, cằm hơi nhấc lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, trông vừa ngầu vừa kiêu ngạo.

“Tôi sẽ mang đến một đoạn rap do mình tự sáng tác, hy vọng mọi người sẽ thích.”

Vừa dứt lời, cậu cầm mic bằng tay phải, nắm chắc phần đầu micro rồi bắt đầu một đoạn beatbox, âm thanh trầm thấp vang lên theo nhịp điệu, cơ thể cậu cũng bắt đầu di chuyển theo tiết tấu: “Yo yo! Hôm nay đến Lê Xuyên! Một nơi tuyệt đẹp, chẳng hề hoang vu,  đây có rất nhiều cô gái xinh xắn nhìn là mê luôn!”

Cậu vừa rap vừa không quên nháy mắt về phía ba người đang ngồi ở ghế khách mời là Cố Mộc, Tống Thư Điềm và Tống Thất Thất, sau đó lại vòng sang cạnh bàn, bắt đầu giới thiệu các đặc sản Lê Xuyên.

Cậu đưa hầu hết các đặc sản có mặt trên bàn vào lời bài hát, mà gần như câu nào cũng gieo vần chuẩn chỉnh.

Kết thúc phần trình diễn, Kỷ Dịch cúi người chào mọi người rồi bước xuống sân khấu.

[Aaaa đây mới là đẳng cấp của nghệ sĩ nam nè!]

[Không hổ là main vocal của nhóm nhạc nổi tiếng! Tài năng quá đi mất!]

[So sánh thế này mới thấy vừa rồi Tạ Diệc Hàng hát quả đúng là... không nỡ nhìn thẳng luôn (không có ý chê bài em cay nồng đâu nhé).]

Vừa bước xuống, Cố Mộc là người đầu tiên vỗ tay, hóa thân thành “vua cổ vũ”Tạ Diệc Hàng bên cạnh nhìn thấy mà sắc mặt tái mét như gan lợn nửa chín, vừa đỏ vừa xanh.

Người tiếp theo là Tống Thư Điềm, cô ta cầm theo một quả quýt bước lên sân khấu, cười ngọt ngào nói, “Tôi sẽ hát một ca khúc tên là Tình yêu vị quýt, hy vọng mọi người đều sẽ sớm gặp được mối tình ngọt ngào của riêng mình!”

Vừa nói xong, ánh mắt cô ta đã dừng lại trên người Đàm Dực, cái nhìn mãnh liệt đến mức như muốn thiêu đốt không khí.

Tạ Diệc Hàng ban đầu còn nghĩ bài này là cô ta hát dành cho mình, ai ngờ cô ta lại cứ nhìn chằm chằm Đàm Dực, lửa giận bốc lên tận đầu, tức đến mức siết chặt xâu ớt trong tay.

Âm nhạc vang lên, giọng Tống Thư Điềm cất lên ngọt đến phát ngấy, kết hợp với chiếc váy trắng tinh khôi, hoàn toàn hóa thân thành hình tượng “bạch liên hoa” trong sáng thuần khiết.

Ca khúc kết thúc, biểu hiện nhìn chung là ổn, tuy không có gì quá đột phá nhưng vẫn tròn vai, chỉ có điều trong phòng livestream, đám “thuỷ quân” mà công ty SC mua cho cô ta vẫn đang ra sức tâng bốc không ngừng nghỉ.

Tiếp đến là Đàm Dực bước ra sân khấu, anh còn chưa kịp mở màn, lượt người xem trong livestream đã bất ngờ tăng vọt, chỉ trong vài giây, màn hình đã bị các dòng bình luận chiếm kín.

Anh nói gì đó với nhân viên rồi bước lên sân khấu, ánh mắt trầm ổn, bình thản mở lời: “Tôi sẽ biểu diễn một tiết mục bóng tay, không chuyên nghiệp lắm, mong mọi người thông cảm.”

[Bóng tay chẳng phải là di sản văn hóa phi vật thể của Lê Xuyên sao? Ảnh đế Đàm biết biểu diễn luôn á?!]

[Trời ơi bất ngờ ghê! Cứ tưởng lại là tiết mục ca hát chứ!]

[Ảnh đế Đàm đúng là kho báu quốc dân! Trước kia đóng phim còn học cả ngôn ngữ ký hiệu nữa mà! Trình độ học hỏi khỏi bàn!]

Tiếng “tạch” vang lên, đèn trong phòng tối dần, một luồng sáng chiếu xuyên lên đôi bàn tay đan chéo của Đàm Dực, bóng tay rõ ràng in trên bức tường trắng.

Âm nhạc bắt đầu vang lên.

Hai bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc tách lúc chồng lên nhau, bóng trên tường nhanh chóng biến thành hình một con vịt đang bơi lững lờ, nhịp điệu ngày càng nhanh, một con cá sấu từ từ xuất hiện, tiếp cận từng chút một, không khí dần căng thẳng…

Bằng những biến hóa của bàn tay, anh kể nên một câu chuyện săn mồi không lời về kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, tất cả khách mời và nhân viên chương trình đều lặng lẽ theo dõi tiết mục nghệ thuật đầy sáng tạo ấy.

Cuối cùng, cá sấu nuốt chửng con vịt rồi lặn xuống sông, mọi thứ lại trở nên yên ắng. Tiếng “tạch” vang lên lần nữa, đèn trong phòng sáng trở lại.

Mọi người như vẫn đang chìm đắm trong dư âm, cả phòng khách yên lặng như tờ.

Cố Mộc nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng kia, bất giác nuốt nước bọt một cái.

Đôi tay này… thật sự rất đẹp.

Kiếp trước ở thế giới kia, cô từng giết địch trên chiến trường, bàn tay cầm dao lúc nào cũng đầy chai sạn, xấu xí đến mức không nhìn nổi, đôi tay như thế này, cô chưa từng thấy bao giờ, đời này có cơ hội, đương nhiên là phải ngắm thêm mấy lần rồi.

Đang lúc đôi tay kia thu về, Cố Mộc vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đàm Dựcbị bắt quả tang tại trận.

Cô nhướng mày, dời tầm mắt, vỗ tay bình tĩnh.

Cô chỉ đơn thuần là thưởng thức đôi tay thôi, không có ý gì khác.

Những người khác cũng bị tiếng vỗ tay của cô kéo lại tinh thần, lục tục vỗ tay theo.

[Respect! Ảnh đế Đàm yyds!!]

[Trời ơi anh ấy thần kỳ thật sự! Ngay cả tiết mục hiếm gặp này cũng biết biểu diễn!!]

[Người đàn ông này, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà trẫm chưa khám phá ra?!]

Lượng người xem livestream tăng vọt, hashtag #Đàm Dực biểu diễn bóng tay# lập tức leo top hot search, ngày càng nhiều người đổ vào phòng livestream.

Đạo diễn ngồi sau ống kính nhìn số liệu livestream bị nghẽn, cười đến không khép được miệng.

Lúc này, nhân viên công bố người biểu diễn cuối cùngCố Mộc.

Tống Thư Điềm nhìn Cố Mộc, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh.

Đàm Dực vừa diễn xong, ai cũng đoán được bây giờ là thời điểm phòng livestream đông người nhất, cô ta rất muốn xem Cố Mộc sẽ làm gì để bẽ mặt trước bao nhiêu ánh mắt như vậy.

Cô ta thật sự nóng lòng muốn được chứng kiến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play