Nhà nhỏ tâm động chẳng khác nào hiện trường tai nạn.
Không khí yên tĩnh đến mức như đông cứng lại.
Lúc này, Tống Thư Điềm đột nhiên cất tiếng, nở nụ cười ngoan ngoãn nhưng khách sáo: “Mộc Mộc, cậu thật là hài hước.”
Sau đó cô ta quay sang nhìn vào máy quay: “Trước đây khi còn ở công ty, chúng tôi hay đùa kiểu này lắm.”
Vừa giải thích, cô ta vừa bước đến gần Cố Mộc: “Không ngờ cậu vẫn thú vị như ngày nào, tuy rằng công ty đã giải ước với cậu, nhưng mọi người vẫn rất nhớ cậu.”
Nghe đến đây, Cố Mộc khẽ bật cười lạnh.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, đã vừa đánh lạc hướng dư luận bằng cách nói đó chỉ là lời đùa, vừa lật ngược thế cờ, khéo léo ám chỉ là do công ty giải ước với cô, khiến khán giả chuyển sự chú ý từ người khác sang cô, quả nhiên là chiêu trò cao tay.
“Tin hay không, cư dân mạng có thể tự tra.”
“Với lại, làm rõ luôn, là tôi chấm dứt hợp đồng với SC.” Cố Mộc nhướng mày, “Còn nữa, quan hệ của chúng ta chưa thân đến mức dùng từ lặp để gọi tên tôi, nếu thật sự muốn gọi như vậy, có thể gọi là ba ba!”
[Pfft — ha ha ha đây là chương trình xé nhau đỉnh nhất tôi từng xem đấy?]
[Cái con Cố Mộc này vô liêm sỉ thật! Dám mắng Thư Điềm của tôi, tôi không xé xác nó thì thôi!]
[Con tiện nhân Cố kia bị điên à? Dám bắt nạt Điềm Điềm nhà chúng tôi! Mấy chị em ngọt ngào đâu, lên phím đi, xem nó có mồm to bằng bàn phím không!]
[Sao tôi lại thấy Cố Mộc nói đâu sai đâu nhỉ? (nhỏ giọng)]
Tống Thư Điềm bị phản đòn đến không nói nên lời, rõ ràng tức muốn chết, nhưng trước ống kính vẫn phải gắng gượng duy trì hình tượng “tiên nữ thanh cao”.
Đúng lúc này, từ cửa vang lên vài tiếng ho nhẹ.
Mấy người ngoài cửa đã đứng đó rất lâu, cũng đã xem đủ màn kịch náo loạn này, đạo diễn Hàn Minh sợ nếu để tiếp tục, tình hình sẽ mất kiểm soát, bèn lập tức bước vào phòng khách.
Ngay sau đó, một chàng trai trẻ ăn mặc thời thượng bước vào, cậu ta để tóc màu đen ánh xanh, vài sợi mái được nhuộm xanh lam nổi bật, ánh mắt sáng rực rỡ như có tia lửa, toát lên nét tinh quái.
Anh chàng tươi cười chào mọi người: “Chào mọi người! Tôi là Kỷ Dịch!”
[Cuối cùng bảo bối Dịch cũng xuất hiện! Chị chờ muốn rụng tóc rồi đây này!]
[Aaaa Kỷ Dịch của em đến rồi! Soái quá, nhìn mãi không chán!]
[Đủ năm trong sáu người rồi, vậy ảnh đế Đàm nhà chúng ta khi nào mới ra sân đây?]
Ngay giây sau, ống kính chuyển hướng, quay lại phía cửa.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, áo sơ mi đen đơn giản, nhưng mặc trên người anh lại toát lên khí chất lạnh lùng cấm dục.
Ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm, chỉ một ánh nhìn vô tình lướt qua ống kính cũng đủ khiến hàng ngàn cô gái bên kia màn hình thét chói tai.
[Aaaa ảnh đế Đàm đến rồi!!!]
[Đưa cho ảnh đế Đàm spotlight ngay! Mọi người gõ “Tôi yêu Đàm Dực” lên màn hình nào!]
[Trời ơi gương mặt thần tiên như vậy thật sự khiến tôi không thể dừng lại được! Dán mặt vào màn hình luôn rồi!]
[Nhưng mà, không hiểu vì sao ảnh đế Đàm lại đi tham gia chương trình yêu đương thế này nhỉ? Mấy cô gái ở đây có ai xứng với anh ấy đâu?]
[Anh ấy là thiên chi kiêu tử, ai mà xứng! Ảnh lên show là nể mặt đạo diễn Hàn thôi, với lại chương trình này cũng không đơn thuần là yêu đương đâu nhé! Làm ơn tìm hiểu trước khi nói!]
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ màn hình bị chi chít bình luận lấp đầy, độ hot của chương trình tăng vọt, livestream suýt nữa thì “nổ máy chủ”.
Quả nhiên, đúng như câu nói nổi tiếng trong giới: “Nơi nào có Đàm Dực, nơi đó có lưu lượng.”
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà nhỏ tâm động, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đàm Dực, sự xuất hiện của anh khiến cả căn phòng như phủ một lớp áp lực vô hình.
Đạo diễn Hàn Minh ho nhẹ, “Hoan nghênh mọi người đã đến với nhà nhỏ tâm động, giờ mọi người đã đến đông đủ, tôi xin nói sơ qua yêu cầu của chương trình.”
“Đầu tiên, phải làm rõ chương trình Trái Tim Rung Động Đặc Biệt của chúng ta không đơn thuần là chương trình yêu đương như mọi người nghĩ, mà là chương trình kết hợp giữa lao động và tình cảm, là hình thức hoàn toàn mới. Trong thời gian quay, các khách mời phải hoàn thành các nhiệm vụ được tổ chương trình giao, để giành được cơ hội hẹn hò, quá trình hoàn thành nhiệm vụ cũng là thời gian để các bạn tìm hiểu và tương tác, nên mong mọi người phối hợp tích cực.”
[Thì ra là vậy! Bảo sao chọn địa điểm quay tận trong núi, khác hẳn mấy chương trình trước tôi từng xem!]
[Tôi đến để “chèo thuyền” chứ ai rảnh đi xem phiên bản “biến hình ký” chứ!]
[Ai không thích thì mời click góc phải thoát ra giùm cái, cảm ơn!]
[Thiết lập này hay đấy, nghe nói đây là quê của đạo diễn Hàn, tuy nghèo một chút nhưng cảnh sắc rất tuyệt, quay chương trình còn giúp phát triển kinh tế địa phương, đạo diễn Hàn quả thật có lòng biết ơn!]
Bình luận lúc khen lúc chê, mà trong phòng, sắc mặt mỗi người mỗi khác, máy quay lần lượt lia qua từng khuôn mặt.
Đúng lúc này, đạo diễn Hàn tiếp tục: “Bây giờ, mời mọi người giao nộp thiết bị điện tử.”
Nghe đến đoạn không chỉ phải lao động mà còn phải nộp cả điện thoại, sắc mặt Tống Thất Thất, Tạ Diệc Hàng và vài người khác đều thoáng hiện vẻ khó xử, không tình nguyện, chần chừ chưa chịu nhúc nhích.
Đúng lúc đang cầm hai quả quýt nghịch chơi, Cố Mộc là người đầu tiên đứng dậy, trực tiếp bỏ điện thoại vào hộp đựng trên bàn, lười nhác nói: “Không giao cũng như cục gạch thôi, chẳng có tí tín hiệu nào cả.”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng lôi điện thoại ra xem thử. Quả nhiên, vạch sóng tín hiệu chập chờn giữa một và hai vạch, đành lục tục đứng dậy giao điện thoại.
Đàm Dực liếc nhìn Cố Mộc, nhớ lại cảnh cô vừa rồi mồm miệng không kiêng nể gì mà điên cuồng phản pháo, đáy mắt ánh lên một tia cười nhàn nhạt.