Mười phút sau, Cố Mộc đứng dưới gốc cây to cách đoàn phim không xa, nhìn người đàn ông khoác áo gió đen đang đi về phía mình.

Cô chủ động chào hỏi: “Đàm lão sư, lâu rồi không gặp!”

Cầu người ta giúp, đương nhiên phải có thái độ tốt một chút!

Đàm Dực nhìn cô gái, ánh mắt mang theo vài phần dò xét.

Chủ động tìm anh, không giống tác phong của cô.

Nghĩ đến tin nhắn rung động gửi lúc kết thúc kỳ trước của Trái Tim Rung Động Đặc Biệt, anh mím môi:
“Có chuyện gì sao?”

“Tôi chỉ đi ngang qua, nghe nói Đàm lão sư đang quay phim gần đây nên tiện ghé thăm một chút.”

Cố Mộc cong mắt mỉm cười, nói rất chân thành: “Đây là hạt dẻ tôi mang cho anh, vừa mới rang xong đấy!”

Vừa nói vừa nhét bịch hạt dẻ đã ăn quá nửa vào tay Đàm Dực.

Đàm Dực cúi đầu nhìn hạt dẻ trong tay, khẽ nhướng mày.

Đây đúng là món quà thăm đoàn đặc biệt nhất anh từng nhận được.

Thấy ánh mắt anh lại một lần nữa nhìn sang mình, Cố Mộc hít sâu, mỉm cười khen: “Đàm lão sư diễn xuất giỏi thật đấy!”

Khen xong, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, Cố Mộc chưa bao giờ thấy mình ngượng thế này, cô cười gượng hai tiếng: “Thật ra là tôi có một người bạn…”

“Muốn biết làm thế nào để nhanh chóng nâng cao khả năng diễn xuất, nên tôi mới thay bạn đến hỏi thăm một chút, không biết Đàm lão sư có lời khuyên nào không ạ?”

Đàm Dực nhướng mày, hỏi ngược lại: “Một người bạn?”

Cố Mộc nghiêm túc gật đầu, cười tươi.

Bên cạnh, Tùng Tùng bỗng lên tiếng phá đám: “Chị ơi, câu này chị vừa hỏi em còn gì? Làm gì có bạn nào chứ?”

Trong khoảnh khắc, Cố Mộc chỉ muốn chết quách tại chỗ cho xong.

Chẳng lẽ cô không cần sĩ diện sao?

Lúc này, trong mắt Đàm Dực lại thoáng hiện ý cười: “Diễn xuất không phải thứ có thể nâng cao trong một sớm một chiều, nếu em, à không, nếu bạn em thật sự muốn học, tôi có thể cho em trải nghiệm một buổi học diễn xuất của tôi.”

Ánh mắt Cố Mộc sáng lên: “Miễn phí à?”

Khóe môi Đàm Dực cong lên: “Ừmnghĩ kỹ rồi thì mai đến địa chỉ này.”

Anh vừa nói vừa lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, viết địa chỉ và thời gian, xé ra đưa cho cô.

Cố Mộc nhận lấy, làm bộ nghiêm túc: “Vậy tôi sẽ về nói lại với bạn mình.”

Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng sĩ diện thì nhất định không thể mất!

Hôm sau, Cố Mộc dậy từ sáng sớm, mua mười cái bánh bao, vừa ăn vừa đến địa chỉ trên tờ giấy — Tiểu viện Viễn Sơn, số 17 hẻm Đường Gia, đường Thu Vũ.

Xuống xe, cô quanh co bảy ngã tám lối mới vào được con hẻm, đi theo số nhà, cuối cùng cũng tìm thấy tiểu viện này.

Đứng trước cánh cổng đơn sơ, Cố Mộc hơi nghi ngờ.

Hai phút sau, ăn hết sạch bánh bao, cô thử gõ cửa.

Rất nhanh, một bà lão hơn sáu mươi tuổi mặc áo vải xanh mở cửa, cười niềm nở hỏi: “Là bạn của Tiểu Đàm đúng không? Mau vào đi!”

Cố Mộc theo bà lão vào tiểu viện, liền thấy Đàm Dực bước ra từ trong sân, hôm nay anh mặc đồ thường màu xám, bỏ đi hào quang minh tinh ngày thường, trông ôn hòa hơn hẳn.

Thấy một mình cô đến, Đàm Dực cong môi, cố ý nói: “Không phải em nói bạn em muốn học diễn xuất sao? Sao lại là em đến?”

Mắt Cố Mộc đảo nhanh, cười nói: “Bạn tôi bận quá, nên tôi đến học trước, rồi dạy lại cho bạn ấy sau.”

Đàm Dực bật cười, không vạch trần cô, chỉ chỉ vào chiếc ghế nhỏ dưới tán cây ngân hạnh bên cạnh: “Em ngồi chờ một lát, để tôi gọi sư phụ.”

Cố Mộc gật đầu, mới ngồi chưa được bao lâu thì thấy một ông lão tóc bạc mặc áo vải rộng rãi bước ra từ sau tấm rèm, quét mắt nhìn cô một cái, rồi tỏ vẻ bất mãn với Đàm Dực phía sau: “Hừ! Cái thằng nhóc này, dẫn người lung tung đến nghe tôi dạy! Tưởng đây là giảng đường đại học à!”

Cố Mộc nhìn rõ mặt ông, mắt sáng rỡ, kinh ngạc đứng dậy: “Ngài là tiền bối Tề Viễn Sơn, nghệ sĩ kịch nói cấp quốc gia đúng không ạ?”

Tề Viễn Sơn quay lại, nhướng mày: “Cô biết tôi?”

“Dĩ nhiên rồi ạ! Cháu rất thích tác phẩm của ngài! Vở kịch Sinh và Tử cháu xem không dưới mười lần! Còn có Ông lão trên đồi…”

Cố Mộc liệt kê như chảy lũ, nói mãi không ngừng.

Đúng là trùng hợp, tối qua cô tra tư liệu để nâng cao diễn xuất, đã cày nát mấy tác phẩm của các lão nghệ sĩ nổi tiếng, học tới tận hai giờ sáng mới ngủ, không ngờ hôm nay dùng đến thật!

Ánh mắt Tề Viễn Sơn lóe lên tia vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Cho dù cô là fan trung thành của tôi, tôi cũng không thể muốn dạy là dạy, đâu phải ai cũng có thiên phú như Đàm Dực.”

“Tiền bối nói đúng ạ, cháu chỉ mong được chỉ bảo một chút thôi, học được chút gì hay chút nấy!”

Tề Viễn Sơn nheo mắt nhìn cô: “Được, nếu cô thật sự muốn học, thì hãy làm theo lời tôi.”

Cố Mộc lập tức đáp: “Tiền bối cứ dạy ạ.”

Tề Viễn Sơn vuốt chòm râu dưới cằm: “Bây giờ cô ra cửa đứng, quan sát từng người qua lại trong con hẻm này, từ diện mạo, cử chỉ, ánh mắt, hành vi... đoán thân phận, tính cách và cuộc sống của họ.”

“Sau ba tiếng, báo lại cho tôi, sao nào?”

Cố Mộc dứt khoát đáp: “Không thành vấn đề!”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Nhìn bóng cô khuất sau cánh cổng, Tề Viễn Sơn quay lại, nhìn Đàm Dực, cười như cáo già: “Để xem con nhóc này trụ được bao lâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play