Cao thủ so chiêu, tay chân nhanh đến mức không phân rõ là công hay thủ, chỉ thấy Cố Mộc tràn đầy khí thế ép đạo diễn võ thuật lùi dần từng bước, cuối cùng tung một cú đá quật ông ngã xuống đất, khóa chặt cánh tay ông ra sau lưng.

Đến nước này, thắng thua đã quá rõ ràng.

Cố Mộc lùi lại một bước, vươn tay kéo đạo diễn võ thuật dưới đất dậy, hơi khom người ra hiệu.

Trong mắt đạo diễn võ thuật ánh lên sự kinh ngạc và tán thưởng không hề che giấu, ông giơ ngón tay cái lên: “Thân thủ rất tốt!”

Cô gái này ra đòn có lực, nhưng cũng rất biết kiềm chế, vừa rồi so chiêu, tuy từng quyền áp sát, nhưng không hề khiến ông bị thương chút nào.

Lúc này, đạo diễn chính ở ghế giám khảo phấn khích đập mạnh bàn một cái: “Tốt!”

Đây chính là nữ chính đánh đấm giỏi  ông mong muốn!

Ngồi bên cạnh, sắc mặt Lư Tư Tư thay đổi, ánh mắt nhìn Cố Mộc càng thêm u ám, tay siết chặt vạt áo.

Con nhỏ Cố Mộc trước kia mềm như bánh bao, bây giờ không chỉ biết nói móc người ta, mà còn giỏi võ như thế! Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô ta thật chẳng dám tin.

Sau khi mấy người ở ghế giám khảo thương lượng xong, phó đạo diễn ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: “Hai người nhóm ba mỗi người đều có sở trường riêng ở cả phần văn và võ, vì vậy để cẩn trọng trong việc chọn vai, đạo diễn quyết định sẽ tổ chức thêm một buổi thử vai nữa, làm phiền hai người quay lại sau ba ngày.”

Lư Tư Tư nghe xong, ánh mắt càng thêm u tối, nhưng khi nhìn về phía đạo diễn lại lập tức nở nụ cười: “Được , vậy thì nghe theo sắp xếp của đạo diễn.”

Lư Tư Tư vừa rời đi, đạo diễn Hồ liền quay sang Cố Mộc, nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Cố à, mấy ngày tới em hãy nâng cao diễn xuất một chút, ba ngày sau chúng tôi mong chờ màn thể hiện của em nhé!”

Vừa rồi nếu không bị phó đạo diễn cản lại, e là ông đã chọn Cố Mộc làm nữ chính ngay tại chỗ rồi, nhưng không thể không nể mặt Lư Tư Tư vì cô ta hiện giờ có tiếng tăm, đành phải nhường một bước.

Cố Mộc gật đầu: “Em sẽ cố gắng, cảm ơn đạo diễn đã công nhận.”

Rời khỏi khu thử vai, Cố Mộc liền thấy Tùng Tùng đang đứng chờ ở cửa.

“Chị, thử vai sao rồi?” Tùng Tùng chạy lại.

“Cũng ổn, ba ngày sau phải đến thử lại.” Cố Mộc nhìn cô, chớp mắt, “Đồ chị nhờ mang đâu?”

Tùng Tùng lấy từ trong túi ra một túi hạt dẻ rang đưa cho cô: “Mua rồi mua rồi, chị vừa vào là em đi mua ngay!”

Thấy túi hạt dẻ nóng hổi thơm lừng, Cố Mộc cười thỏa mãn, vừa đi vừa ăn: “Tùng Tùng, em có biết làm sao để nâng cao diễn xuất nhanh không?”

Tùng Tùng gãi đầu: “Em không biết.”

Cố Mộc bĩu môi, vậy phải làm sao đây? So với Lư Tư Tư, cô chỉ kém ở khoản diễn xuất, mà ba ngày thì làm sao đủ để nâng cao thực lực?

Phía trước không xa truyền đến tiếng người huyên náo.

Tùng Tùng nói: “Phía trước có đoàn phim đang quay, lúc em đi mua hạt dẻ có nghe nói là đoàn làm phim ‘Truy Quang’ đấy.”

Cố Mộc sững người, “‘Truy Quang’? Có phải là bộ phim mà Đàm Dực đang quay không?”

Tùng Tùng gật đầu, “Đúng vậy.”

Gần đây Cố Mộc đã nghe Lâm Đồng lải nhải về bộ phim này không ít nên cũng khá hiểu rõ.

‘Truy Quang’ là tác phẩm điện ảnh mới trong năm của nh đế Đàm, thuộc thể loại hiện thực đen tối.

Phim kể về một cậu bé mất mẹ và em gái, bị mẹ kế âm mưu tính kế, bị đưa vào viện tâm thần với lý do bị bệnh tâm thần, sống ở đó suốt mười lăm năm, cậu dần trở nên bệnh hoạn, u ám, từng có ý định tự sát, nhưng cuối cùng khi chạm tới ánh sáng, lại bắt đầu muốn sống, vươn lên, cuối cùng có được cuộc sống bình thường.

Mắt Cố Mộc sáng lên: “Đi, qua đó xem thử!”

Hai người vừa đến gần đoàn phim đã bị nhân viên ngăn lại, Cố Mộc đứng ở ngoài, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng Đàm Dực đang diễn.

Người đàn ông mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, lưng hơi khom, tóc rối phủ kín trán, đôi mắt đen sâu thẳm như cổ đàm không một tia sinh khí, không chút dao động, như mặt nước chết.

Anh chậm rãi bước đến gần một bệnh nhân tâm thần đang truyền dịch trên xe lăn, rút kim truyền từ tay người đó ra, hung hăng đâm vào mu bàn tay mình, rút ra, lại đâm vào lần nữa, lặp lại đến khi máu thịt be bét, cho đến khi bác sĩ và y tá nhào tới giằng lấy kim tiêm trong tay anh.

Lúc ấy, anh từ từ ngẩng đầu, nhìn vào ống kính, nở một nụ cười kỳ quái, tối tăm, đầy tà khí.

Khoảnh khắc đó, người trong ống kính chính là một thiếu niên u uất, tuyệt vọng, chán đời, tự tổn thương sau khi đã nếm đủ mọi cay đắng trong bóng tối.

Cho đến khi đạo diễn hô “Cắt!”, Cố Mộc mới giật mình, bừng tỉnh lại.

Tùng Tùng rùng mình bên cạnh: “Sợ chết đi được, nổi cả da gà!”

Cố Mộc cúi đầu, thấy trên cánh tay mình cũng nổi đầy gai ốc.

Khoảnh khắc ấy, Đàm Dực hoàn toàn không còn là người đàn ông trên show nữa, diễn xuất của anh như kéo người ta chìm sâu vào trong phim!

Nếu được ảnh đế chỉ dạy một phen, thì nâng cao diễn xuất không phải chỉ trong phút chốc thôi sao?

Ánh mắt Cố Mộc lóe sáng, lên tiếng: “Tùng Tùng, giúp chị một việc…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play