Hôm sau, Tùng Tùng chở Cố Mộc đến buổi thử vai.

Vừa đến nơi, đã có không ít người nhận ra cô.

“Ê, nhìn kìa, có phải là Cố Mộc từng chơi trò tung hứng trên show kia không?!”

“Đúng vậy, cô ta đến đây làm gì nhỉ?”

“Đừng nói cũng đến thử vai nha? Cô ta trước giờ flop như vậy, diễn xuất thì… khỏi nói luôn…”

“Phải đó, lần trước đóng phim gì mà vai nữ năm hay nữ sáu đó, diễn xuất gượng gạo muốn độn thổ giùm luôn!”

“Ha ha ha, đừng để cô ta nghe thấy!”

Cố Mộc nghe rõ mồn một, nhưng chẳng thèm để tâm, bước thẳng về phía trước.

Cô biết rõ năng lực diễn xuất của nguyên chủ, debut hai năm vẫn không có tiến bộ gì, người ta nói sau lưng như vậy cũng không oan.

Đi đến khu vực thử vai đã được phân chia rõ ràng, Cố Mộc đi thẳng đến hàng dành cho vai nữ chính, đứng vào cuối hàng đợi.

Lúc này, một trận xôn xao vang lên phía sau, Cố Mộc quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc — Lư Tư Tư.

Lư Tư Tư từng là nghệ sĩ cùng công ty SC với cô, sau này có tin đồn được “kim chủ” chống lưng nên chấm dứt hợp đồng với SC, chuyển sang phát triển ở Giải trí Phong Nhạc, trong một năm qua, cô ta nhận không ít phim, cũng xem như chen chân vào hàng ngũ nữ minh tinh tuyến đầu.

Thấy Cố Mộc, ánh mắt Lư Tư Tư lóe lên một tia bất ngờ, sau đó đi thẳng đến, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cố Mộc, lâu rồi không gặp nhỉ!”

Cố Mộc liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đầu đi, làm như không nghe thấy gì.

Cái Lư Tư Tư này cũng chẳng phải người tốt lành gì, khi còn ở SC đã không ít lần bắt nạt nguyên chủ sau lưng, nguyên chủ có thể nhịn, chứ cô thì không.

“Ồ! Bây giờ biết làm cao rồi cơ đấy!” Lư Tư Tư tiến thêm một bước, cười lạnh: “Dạo này lên hot search không ít nha, tính chơi chiêu hắc hồng đúng không?”

Cố Mộc lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi ăn cơm nhà cô à? Sao cô quản nhiều chuyện thế?”

Lư Tư Tư bị nghẹn họng, sắc mặt lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn cô đầy ác ý: “Cô mà cũng muốn thử vai nữ chính sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là người lót đường thôi!”

Con nhỏ Cố Mộc này đúng là không biết tự lượng sức! Có cô ta ở đây, ai dám giành vai nữ chính?

Cố Mộc chẳng buồn đôi co, lùi sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách với đối phương.

Rất nhanh, có nhân viên đến điểm danh số người thử vai nữ chính, rồi bắt đầu chia nhóm: “Chia thành từng cặp theo thứ tự số báo danh, lát nữa lần lượt vào thử vai.”

Tổng cộng có sáu người thử vai nữ chính, chia làm ba nhóm, lần lượt vào.

Trùng hợp là Cố Mộc và Lư Tư Tư cùng một nhóm.

Sau khi cả sáu người bước vào phòng thử vai, trước mắt là bàn giám khảo với năm người, người ngồi giữa chính là đạo diễn Hồ và phó đạo diễn.

Phó đạo diễn lên tiếng trước: “Cảm ơn mọi người đã đến thử vai, hôm nay sẽ thử hai phân đoạn, cảnh văn và cảnh võ, mỗi nhóm hai người sẽ diễn lần lượt, giờ mời nhóm đầu tiên bắt đầu với cảnh văn.”

Cố Mộc và Lư Tư Tư là nhóm thứ ba, tức là lên cuối cùng.

Cố Mộc ngồi một bên, tập trung theo dõi hai người đầu diễn, không bỏ sót chi tiết nào.

Bảo cô giết người đánh nhau thì dễ, chứ bảo diễn xuất thì… hơi khó thật.

Lư Tư Tư thấy Cố Mộc nghiêm túc theo dõi, không nhịn được châm chọc: “Sợ rồi thì giờ bỏ cuộc còn kịp, đừng lát nữa lên sân khấu làm trò cười đấy!”

Cố Mộc lườm cô ta một cái: “Cô nhai kẹo Xylitol à? Miệng lải nhải không ngừng vậy?”

Lư Tư Tư sầm mặt, trừng cô một cái, không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, đến lượt nhóm của họ lên sân khấu.

Phó đạo diễn rút ngẫu nhiên một tấm thẻ, yêu cầu hai người diễn theo nội dung trên thẻ.

Cảnh này là về nữ chính có hai nhân cách, khi phát hiện mình yêu nam chính thì rơi vào giằng xé và đau khổ, bởi vì cô vừa có mặt thiện lương, vừa có mặt tà ác, nên phân cảnh này đòi hỏi phải thể hiện được cảm xúc phức tạp.

Lư Tư Tư lên trước, vừa lên sân khấu như biến thành người khác, dù không thuộc hết thoại, nhưng cảm xúc thể hiện khá ổn.

Đạo diễn và phó đạo diễn liếc nhau, đều gật đầu hài lòng.

Đến lượt Cố Mộc.

Nói thật, đây là lần đầu tiên cô diễn xuất kể từ khi đến thế giới này, nhưng nhờ lúc nãy quan sát người khác diễn, cô cũng học được không ít, diễn xuất không đến nỗi tệ, tuy vẫn còn kém so với Lư Tư Tư, nhưng không phải quá thảm.

Tiếp đến phần võ thuật: Nữ chính đối đầu với kẻ xấu, chỉ bằng tay không đã đánh bại đối phương.

Phân cảnh này cần phối hợp cùng đạo diễn võ thuật để hoàn thành.

Lúc đầu là phần biểu diễn của Lư Tư Tư, vừa lên sân khấu, cô ta đã vươn vai duỗi chân, rõ ràng là có học qua vài chiêu thức hoa mỹ, nhưng tổng thể động tác lại thiếu lực, cú đấm đánh ra mềm nhũn.

Chẳng bao lâu, đến lượt Cố Mộc lên sân khấu, trước khi bắt đầu, cô lễ phép hơi khom người với đạo diễn võ thuật, mở miệng nói: “Đắc tội rồi.”

Đạo diễn võ thuật nhìn người phụ nữ mảnh mai trước mặt, lại nhớ đến mấy cú đấm như bông gòn của mấy người thử vai trước đó, liền nở nụ cười, chẳng hề để cô vào mắt.

Thế nhưng ngay giây sau, một cú đấm mang theo khí thế mạnh mẽ đã phóng thẳng về phía ông, ông vội tránh sang bên, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quặp chân vào mắt cá ông, kéo mạnh một cái, lập tức quật ông ngã xuống đất.

Đạo diễn võ thuật lăn một vòng, nhanh chóng bật dậy, chủ động ra đòn.

Một bóng đen lao đến, Cố Mộc nghiêng người tránh được, tìm đúng thời cơ dùng khuỷu tay chặn đòn tấn công của đối phương, rồi lập tức phản công.

Ban đầu, mấy đạo diễn trên ghế giám khảo vốn chẳng định nhìn kỹ, nhưng giờ lại sững người, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng linh hoạt của cô gái trên sân khấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play