Ngay sau đó, Tạ Diệc Hàng hét thảm một tiếng.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.
Cố Mộc nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chán ghét nhìn về phía Tạ Diệc Hàng.
Động tác vừa rồi là phản xạ có điều kiện của cô, là phản ứng từ những năm tháng tôi luyện trên chiến trường, một cơ chế tự vệ khi cảm nhận được nguy hiểm.
Lúc này, Tạ Diệc Hàng đau đến mức ngã nhào xuống đất, “Đau chết tôi rồi! Tay tôi gãy rồi! Đau quá!”
Tống Thư Điềm kinh hô, chất vấn: “Cố Mộc! Cô, cô sao lại ra tay đánh người?!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Mộc.
Cô nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh: “Một kẻ đàn ông phẩm hạnh không ra gì, lại còn có sở thích bệnh hoạn, bất ngờ áp sát định giật đồ trên tay tôi, tôi ra tay tự vệ chính đáng, có vấn đề sao?”
Cô lạnh lùng liếc Tạ Diệc Hàng: “Hơn nữa, anh ta có sao đâu.”
Thật ra lúc lấy thẻ nhiệm vụ, cô đã cảm thấy có điều không đúng, Tạ Diệc Hàng vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của cô, sau lưng cô lại là bậc thềm, anh ta lao tới như thể muốn giật thẻ, thực chất là muốn đẩy cô té ngã.
Nếu cô đoán không sai, anh ta làm vậy chỉ để tránh bị phân vào cùng đội với cô.
Cố Mộc cụp mắt nhìn anh ta, giọng thản nhiên: “Anh diễn tiếp đi?”
Động tác khi nãy của cô chỉ khiến anh ta đau nhất thời, thân thể nguyên chủ đã giới hạn khả năng của cô, nếu không thì lúc này Tạ Diệc Hàng thật sự đã phải bó bột rồi.
Tạ Diệc Hàng chột dạ, nhưng vẫn gào khóc: “Tay tôi gãy rồi đạo diễn ơi! Thật đó! Tôi không nhấc nổi nữa rồi!”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Đàm Dực vang lên: “Vậy gọi bác sĩ tới kiểm tra đi.”
“Nếu thật sự bị gãy, thì kịp thời chữa trị.”
Anh liếc Tạ Diệc Hàng một cái, rồi quay sang đạo diễn: “Nếu tình hình không nghiêm trọng như anh ta nói, thì chứng tỏ anh ta cố tình gây trở ngại cho quá trình ghi hình. Khi đó, đạo diễn Hàn, toàn bộ thiệt hại của buổi ghi hình hôm nay cứ tính cho anh ta.”
“Có ai có ý kiến không?”
“Vậy nghe cậu.” Đạo diễn Hàn phất tay ra hiệu gọi bác sĩ của đoàn đến.
Sắc mặt Tạ Diệc Hàng lập tức tái nhợt.
Anh ta vốn chỉ định giở trò lặt vặt để khỏi phải ở chung đội với Cố Mộc, tiện thể chỉnh cô một trận cho hả giận, không ngờ lại phản tác dụng.
“Ái! Không cần đâu!” Anh ta vội vàng bật dậy, vung tay lên: “Tôi đỡ rồi! Không cần gọi bác sĩ nữa!”
Anh ta cười gượng, “Cứ ghi hình bình thường đi!”
Sắc mặt đạo diễn cũng sầm xuống, lập tức bảo nhân viên chuẩn bị như bình thường, chờ xuất phát.
[Tạ Diệc Hàng làm tôi ghê tởm quá! Anh ta bị gì vậy?]
[Rõ ràng là con nhỏ Cố ra tay trước, Tạ Diệc Hàng là người bị hại mà, sao lại mắng anh ấy?]
[Không thấy rõ là anh ta cố tình giật thẻ sao? Đáng bị đánh!]
[Ảnh đế Đàm nhà tôi khí thế quá trời luôn! Yêu quá đi!]
[Sao tôi cứ cảm thấy ảnh đế Đàm đang bênh Cố Mộc nhỉ? Là ảo giác của tôi à?]
Sau một đoạn nhạc đệm nhỏ, mọi người lên xe minibus, tiến về vườn quýt.
Trước khi lên xe, Cố Mộc thấy Đàm Dực đi sau cùng, cô cố ý giảm tốc độ.
Đợi hai người sóng bước, cô nghiêng đầu nói: “Này, chuyện khi nãy… cảm ơn nha.”
Đàm Dực nghiêng đầu nhìn, đúng lúc thấy được chiếc cổ thon dài và vành tai nhỏ xinh của cô gái, sau tai còn có một nốt ruồi nâu nhạt.
Anh mím môi, thu lại ánh mắt, vừa định nói “chuyện nhỏ thôi”, thì Cố Mộc lại buông lời:
“Lần sau không cần giúp.”
“Loại cặn bã như vậy, tôi vẫn đối phó được.”
Nói xong, cô gái liền rảo bước về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của cô, khóe môi Đàm Dực khẽ cong, đôi mắt đen láy không lộ chút cảm xúc.
Trùng hợp thay, toàn bộ động tác ra tay của Cố Mộc với Tạ Diệc Hàng ban nãy đều bị anh thu vào mắt.
Cô gái ra tay gọn gàng dứt khoát, khống chế lực vừa vặn.
Vừa khiến đối phương đau đến bật khóc, lại không làm tổn thương đến xương cốt.
Cô gái tên Cố Mộc này… tuyệt đối không đơn giản.