Nửa tiếng sau, tổ chương trình đến vườn quýt.
Chủ vườn ra đón tiếp, sau khi giảng giải các điểm lưu ý khi hái quýt thì giao chocông nhân dẫn ba nhóm đi làm nhiệm vụ riêng biệt.
Từ đây, ba nhóm bắt đầu hành động, phòng livestream chia thành ba góc máy.
Cố Mộc và Tạ Diệc Hàng đến khu hái quýt, công nhân giới thiệu: “Hôm nay hai bạn sẽ hái ở khu B, đây là sọt quýt của các bạn.”
Đi theo hướng tay công nhân chỉ, không xa dưới gốc cây ăn quả, quả nhiên có mấy chiếc sọt to tướng đang đặt ở đó.
Tạ Diệc Hàng giật mình: “To vậy á?!”
Công nhân gật đầu: “Đúng vậy, bình thường khi chúng tôi thu hoạch cũng dùng loại sọt lớn đeo sau lưng như này.”
Nghe vậy, khóe miệng Tạ Diệc Hàng giật giật, ban đầu anh ta còn tưởng là kiểu sọt nhỏ, đựng tầm hai cân quýt là đầy rồi, ai ngờ tổ chương trình lại chơi ác đến thế!
Thật đúng là kéo bọn họ đến làm cu li mà!
Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói nhàn nhạt: “Sợ rồi à?”
Tạ Diệc Hàng quay đầu liếc nhìn Cố Mộc, hừ lạnh: “Chỉ vậy? Nửa tiếng tôi chất đầy một sọt!”
“Thật không?” Cố Mộc cười nhạt, đưa tay xắn tay áo: “Vậy thi thử nhé?”
“Thi thì thi!” Trong lòng Tạ Diệc Hàng vốn đã có lửa, giờ lại càng bừng bừng chiến ý: “Cô muốn thi kiểu gì?”
Cố Mộc liếc qua đống sọt, chậm rãi nói: “Nhiệm vụ tổ chương trình giao là năm sọt, để công bằng, mỗi người ba sọt, xem ai hái nhanh hơn, thế nào?”
“Được! Ai sợ ai!”
Tạ Diệc Hàng đồng ý ngay, xắn tay áo bước tới vác sọt.
Cố Mộc nhìn theo bóng lưng anh ta khẽ nhếch môi cười, rồi quay đầu nói gì đó với công nhân, chẳng bao lâu sau công nhân mang tới cho cô một chiếc nón rơm.
Cô cảm ơn, đội nón lên đầu, rồi mới ung dung cầm sọt và kéo cắt bắt đầu làm việc.
Hai mươi phút sau, Tạ Diệc Hàng mệt đến thở không ra hơi, ngồi bệt xuống đất, nhìn sọt quýt còn chưa đầy một nửa mà chỉ muốn chửi thề.
Trời thì nóng như đổ lửa, tổ chương trình bắt họ phơi nắng hái quýt, chẳng phải cố tình chơi khăm họ sao?
Anh ta vừa lau mồ hôi vừa quay đầu tìm bóng dáng Cố Mộc, từ xa đã thấy cô đội chiếc nón rơm to tướng, thong thả hái quýt, hái xong tiện tay vung lên, trái quýt chuẩn xác rơi vào sọt bên cạnh!
Tạ Diệc Hàng trợn tròn mắt, nhìn động tác cô thành thạo lưu loát như nước chảy mây trôi, mà sọt quýt đã đầy hơn nửa!
Người phụ nữ này! Bị quỷ nhập rồi à? Từ sau khi chia tay cứ như biến thành người khác vậy, không chỉ mồm độc mà mẹ nó còn biết cả chơi xiếc nữa!
Không được! Anh ta tuyệt đối không thể thua!
Tạ Diệc Hàng nghiến răng, đưa tay về phía quay phim: “Đỡ tôi dậy! Tôi còn chiến tiếp!”
Quay phim: …
[Hahahaha cười xỉu á má! Gã đàn ông độc mồm này giờ trông như con gà chọi đỏ mắt vậy!]
[Tui thấy không phải đang đẩy thuyền cp mà đang xem thi đấu ấy, trời ơi muốn hai người này làm một trận ghê!]
[Cá một kèo, cá là Tạ Diệc Hàng thua chắc, tui đoán được cái kết rồi nè!]
[Chuồn cái đã, qua coi ảnh đế Đàm với Điềm Điềm cái đã, lát quay lại xem kết quả!]
Cùng lúc đó, ở khu A bên kia, Đàm Dực và Tống Thư Điềm một trước một sau hái quýt, không khí giữa hai người tràn ngập gượng gạo.
Tống Thư Điềm lấy hết dũng khí, cầm trái quýt vừa hái được bước lên trước, mỉm cười bắt chuyện: “Đàm lão sư, không ngờ anh hái quýt cũng tỉ mỉ vậy.”
Đàm Dực không nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tống Thư Điềm vẫn giữ nụ cười nhẹ, tiến thêm một bước: “Thật ra em luôn rất ngưỡng mộ Đàm lão sư, kỹ thuật diễn của Đàm lão sư rất giỏi, lại từng đoạt nhiều giải thưởng lớn, đúng là thần tượng của em.”
“Vậy sao?” Đàm Dực dừng động tác, quay đầu nhìn cô ta: “Vậy cô kể xem, có những giải gì?”
“Giải Thanh Lam, giải Nghệ thuật David, giải Quốc tế Effie Gold, còn có…”
Tống Thư Điềm vừa đếm vừa giơ tay đếm từng cái, cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Đàm Dực nửa cười nửa không: “Biết nhiều thật đấy, xem ra cũng bỏ công sức tìm hiểu.”
Tống Thư Điềm hơi xấu hổ cúi đầu.
“Có điều.” Giọng anh đột nhiên chuyển lạnh, “Nếu cô chịu dành một nửa thời gian đó để trau dồi diễn xuất, chắc cũng giành được giải nữ phụ xuất sắc rồi.”
Nụ cười trên mặt Tống Thư Điềm cứng đờ, cô ta ngẩng đầu nhìn anh tiếp tục hái quýt, ngượng ngùng cắn môi.
[Ảnh đế Đàm hình như không có cảm tình gì với Tống Thư Điềm nhỉ! Nói chuyện thẳng ghê!]
[Thần tượng của tôi mà ai cũng đòi bám theo được chắc? Tống à, biết điều chút đi, đừng tự rước nhục nữa!]
[Điềm Điềm nhà tôi là tiên nữ, sao lại không xứng với ảnh đế chứ!]
Một vài fan của Tống Thư Điềm ở phòng livestream giương cao cờ “Đàm Tống”, nhưng nhanh chóng bị fan của Đàm Dực dập tắt.
Bị chặn họng một lần, Tống Thư Điềm vẫn không từ bỏ, lại muốn tìm cơ hội bắt chuyện.
Hôm nay cô ta cố tình mặc một chiếc váy hai dây đen ôm eo, trang điểm kỹ lưỡng, lại còn là cơ hội hiếm hoi hai người được ở riêng, sao cô ta có thể bỏ qua?
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng cảm thấy ngứa ngáy ở bắp chân, cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân xuất hiện mấy vết muỗi đốt!
Phía trước là ảnh đế Đàm, phía sau là ống kính, để giữ hình tượng thục nữ, cô ta tuyệt đối không thể cúi người gãi!
Nhưng mà, càng lúc càng ngứa!
Cô ta cắn môi, thấy ống kính đang quay từ thắt lưng trở lên, bèn vội vàng giơ một chân lên cọ vào chân còn lại!
Sướng ghê!
Đúng lúc cô ta đang nỗ lực “cọ” muỗi đốt, Đàm Dực vô tình quay đầu lại, trông thấy động tác ấy, sững người một giây rồi nhíu mày: “Cô bị chuột rút à?”