Sáng sớm 5 giờ rưỡi.
Tầng hai của nhà nhỏ tâm động, một cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong. Ngay sau đó, Cố Mộc trong bộ đồ thể thao bước ra, vươn vai hít thở không khí trong lành, rồi lặng lẽ xuống tầng, rời khỏi sân để bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Thể chất của nguyên chủ quá yếu, nhưng bắt đầu tập luyện từ bây giờ vẫn chưa muộn.
Sau phần khởi động, Cố Mộc chạy chậm dọc theo con đường núi gần đó, khi cơ thể hoàn toàn thích nghi với vận động, cô bắt đầu tăng tốc…
Sáu rưỡi, trong nhà, mọi người lần lượt thức dậy.
Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho các khách mời, ăn xong, 7 giờ rưỡi sẽ thông báo nhiệm vụ trong ngày.
Lúc này, livestream cũng đã mở, khán giả lần lượt đổ vào phòng chat.
Tống Thư Điềm nhìn vào ống kính, lại liếc quanh một vòng, rồi giả vờ quan tâm hỏi: “Ơ? Cố Mộc đâu rồi? Sao chưa thấy tới ăn sáng?”
Tạ Diệc Hàng ở bên cạnh lạnh giọng lẩm bẩm: “Em lo cho cô ta làm gì.”
Tống Thư Điềm ra vẻ lo lắng: “Không phải là vẫn chưa dậy đấy chứ? Có lẽ hôm qua mệt quá…”
Lời cô ta vừa nói ra đã dẫn dắt được cả đống bình luận:
[Tống Thư Điềm tốt bụng quá! Bị Cố Mộc chửi cả ngày hôm qua mà giờ vẫn lo cho người ta!]
[Con kia lười quá đấy? Giờ này còn chưa dậy? Không biết hôm nay có nhiệm vụ à?]
[Bắt năm người chờ một mình ả, đúng là chảnh hết phần thiên hạ!]
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trước cửa.
Chỉ thấy Cố Mộc trong bộ đồ thể thao, tóc buộc cao, bước vào, trán còn vương mồ hôi, dưới ánh ban mai, làn da trắng hồng căng mịn như phát sáng, đẹp đến ngẩn người.
Tất cả đều ngơ ngác sững lại.
Kỷ Dịch mắt sáng rỡ, chủ động chào hỏi: “Cô vừa đi chạy bộ sao?”
Cố Mộc giơ tay tùy ý lau mồ hôi: “Ừm, tôi đi tắm cái, mấy người cứ ăn trước đi.”
Cô bước lên cầu thang, mọi ánh nhìn vẫn không rời khỏi bóng lưng ấy.
Ngay cả ánh mắt Đàm Dực cũng sâu thêm vài phần.
Tống Thư Điềm nhìn thấy, tay dưới bàn siết chặt gấu áo, lửa ghen bùng lên trong lòng!
Cố Mộc này, sao đột nhiên trở nên rạng rỡ thế?
Da còn đẹp đến thế, nhìn như có thể bóp ra nước, chẳng lẽ hôm qua lén đắp mặt nạ sao?
Nhưng cô ta cũng đắp mặt nạ mà! Sao lại không thấy tác dụng? Ngược lại còn mọc thêm một cục mụn bự, sáng sớm nay phải tốn bao công che đi bằng trang điểm!
Sau khi tắm xong, Cố Mộc thay bộ liền quần màu xanh lục rồi ra ngoài.
Trên bàn ăn, chỉ còn chỗ trống bên cạnh Đàm Dực, Cố Mộc đi tới, ngồi xuống luôn.
Lúc này, Kỷ Dịch vội vàng đứng dậy, đưa tới một ly sữa: “Chị, uống ly sữa đi!”
Nghe cách xưng hô này, Cố Mộc nhướng mày: “Chị?”
Kỷ Dịch gãi đầu hơi ngượng: “Chị lớn hơn em ba tuổi, lại ra mắt sớm hơn em, em gọi chị là chị chẳng phải đúng rồi sao?”
Cố Mộc khẽ cười, mắt cong lên đầy ẩn ý: “Chị thì cũng được… nhưng tôi thích người ta gọi tôi là ‘ba’ hơn.”
Nói rồi, cô liếc sang Tạ Diệc Hàng và Tống Thư Điềm.
Câu nói đó của cô lập tức khiến bầu không khí chết lặng, trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Thế nhưng, Cố Mộc lại chẳng mảy may để tâm, vừa định đưa tay lấy sữa thì một bàn tay thon dài bất ngờ vươn tới, đưa cho cô một ly nước.
Đàm Dực điềm đạm mở miệng: “Vận động xong thì tốt nhất nên uống nước trước.”
Cố Mộc đón lấy: “Cảm ơn.”
Từ sau khi ảnh đế lạnh lùng Đàm Dực mắng Tống Thư Điềm một câu ngày hôm qua, Cố Mộc bỗng cảm thấy anh thuận mắt hơn nhiều, hơn nữa là đôi tay hoàn hảo không chê vào đâu được, thỉnh thoảng ngắm một chút cũng rất đáng.
Lúc này, đạo diễn thấy mọi người gần ăn xong bữa sáng bèn bước tới tuyên bố nhiệm vụ.
“Chào buổi sáng mọi người! Hôm nay là ngày đầu tiên các bạn bắt đầu nhiệm vụ!”
“Thật ra nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mọi người đều biết Lê Xuyên nổi tiếng với đặc sản là quýt, hôm nay chúng ta sẽ tới vườn quýt ở khu vực Tây Nam để hái quýt, trong quá trình hái sẽ có những điều bất ngờ, các thành viên phải phối hợp với nhau, hoàn thành nhiệm vụ bí ẩn và đạt được số lượng quýt yêu cầu trong ngày là sẽ vượt qua!”
“Đội nào hoàn thành sẽ có phần thưởng, đội không đạt sẽ bị phạt!”
“Được rồi, bây giờ các đội hãy chuẩn bị, nhận thẻ nhiệm vụ và bắt đầu hành động!”
Trên bàn có ba thẻ nhiệm vụ, mỗi thẻ ghi một nhiệm vụ khác nhau.
Cố Mộc tiến lên trước, tùy tiện rút một tấm thẻ, vừa mở ra liền thấy một dòng chữ: Hãy đến vườn quýt, hái đủ năm sọt quýt, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ bí mật tại vườn.
“Cho tôi xem với!”
Tạ Diệc Hàng đột ngột bước đến, đưa tay định giật lấy tấm thẻ.
Gần như trong cùng một khoảnh khắc, ánh mắt Cố Mộc tối sầm lại, cô lập tức bắt lấy cổ tay hắn, xoay mạnh ra sau.
“Rắc!” Tiếng khớp xương trật vị vang lên.