Không khí trong sân bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Ngay cả dòng bình luận trong phòng livestream cũng sững lại một nhịp, rồi lại ùn ùn tràn lên.
[Chín phần đau đớn! Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy? Đây là... cảnh giết mổ trực tiếp sao??]
[Tôi “oa” một tiếng khóc luôn rồi! Tôi bị dọa sợ chết khiếp!]
[Tận mắt chứng thực: Cố Mộc không phải người... À không, không phải con gái!]
Lúc này, con gà trống bị chém đứt cổ gục đầu xuống, máu chảy thành dòng từ vết cắt.
Cố Mộc thấy không ai động đậy, cau mày: “Lấy cái bát lại đây.”
Kỷ Dịch phản ứng nhanh nhất, vội chạy vào nhà lấy ra một cái bát hứng máu gà.
Sau khi để gà chảy máu, Cố Mộc ngẩng đầu liếc nhìn những người vẫn còn ngây ra như tượng, chỉ thấy Tống Thất Thất sợ đến mức lấy tay che mặt, chỉ dám hé mắt ra nhìn cảnh gà chảy máu, còn Tống Thư Điềm thì mặt cắt không còn giọt máu, phải vịn tường mới đứng vững.
“Còn đứng ra đó làm gì?” Cố Mộc lạnh giọng nhìn Tống Thư Điềm, “Đi lấy nước nóng, nhổ lông gà.”
“Hả?” Tống Thư Điềm mơ màng, “Tôi... phải nhổ... lông gà?”
Cố Mộc nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn: “Không thì sao?”
“Đợi tôi nấu xong đút cho cô à?”
Mặt Tống Thư Điềm đỏ bừng, vội quay người vào nhà lấy nước nóng.
Cảm nhận được mấy người Đàm Dực vẫn đứng quanh đó, Cố Mộc ngẩng đầu nhìn họ, nhướng mày hỏi lại: “Nấu món ăn xong chưa?”
Mọi người giật mình, lập tức im lặng tản ra làm việc.
[Ha ha ha người phụ nữ này ngầu quá! Tôi thành fan rồi!]
[Sao cảm giác Cố Mộc như người gánh team thế? Khí chất quá mạnh mẽ luôn!]
[+1, ảnh đế Đàm đứng trước mặt cô ấy mà cũng ngoan ngoãn im re, dễ thương quá đi!]
[Bình luận trên là do thủy quân của cô nàng flop kia thuê à? Sao bắt đầu khen quá lố thế? Không ai thấy giết gà là tàn nhẫn sao?]
[Thủy quân cái gì? Nhà cô mới thủy quân!]
[Người trên nói tàn nhẫn kia chắc chưa từng ăn thịt gà nhỉ? Uống sương sớm lớn lên à?]
Rất nhanh sau đó, Tống Thư Điềm ôm chậu nước nóng đầy tràn bước ra, Cố Mộc thả con gà đã cắt tiết gần xong vào nước sôi để ngâm.
Giọng cô lạnh nhạt: “Tôi chỉ làm mẫu một lần, cô nhìn kỹ cho rõ.”
Dứt lời, cô một tay xách con gà lên, tay kia túm lấy một nhúm lông, mạnh mẽ nhổ xuống, lớp da gà trắng toát lập tức lộ ra nơi vừa bị vặt lông.
Biểu diễn xong, cô đứng dậy, phủi lông gà dính trên tay, nhìn Tống Thư Điềm vẫn còn ngơ ngác đứng đực ra.
“Cơm còn bốn mươi phút nữa mới chín, cô tranh thủ thời gian đi.”
“Nếu mà làm chậm trễ bữa ăn của tôi...” Cố Mộc khựng lại một chút, rồi cười lạnh: “Ha.”
Nói xong, cô xoay người bỏ đi không chút do dự.
Tống Thư Điềm nhìn con gà trước mặt, mặt mày méo xệch, khóc không ra nước mắt.
Chợt nhớ ra bên cạnh vẫn còn một người, định cầu cứu, quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Diệc Hàng đang cong mông sửa lại chuồng gà bị sập.
[A ha ha ha cười chết tôi mất! Kiến nghị ê-kip lập tức ghép nhạc bản “Một nhành mai” cho cặp đôi này!]
[Nhạc nền: Tuyết rơi đầy trời… gió Bắc vi vu… đất trời mịt mùng ——]
[Sao lầu trên lại biết gửi tin nhắn thoại thế?]
[CP thảm nhất lịch sử show hẹn hò, cô ấy nhổ lông gà, anh ấy sửa chuồng gà, CP phân gà, hoạn nạn có nhau, phúc họa cùng hưởng. Tôi xin được cắn trước!]
Lúc này, hashtag #CP Phân Gà# tăng vọt độ hot, trực tiếp leo lên top đầu tìm kiếm.
Phòng họp của SC vẫn sáng đèn, Diệp tổng nhìn chằm chằm vào đạn mạc trong buổi phát sóng, sắc mặt đen như đáy nồi.
Ông ta giơ tay chỉ vào mặt Tiêu Mạn, tức giận mắng một trận tơi bời: “Đây là cái gọi là cam đoan của cô hả? Cô bảo đảm hai người này sẽ hot trở lại? Thì ra ‘hot’ theo nghĩa này!”
Tiêu Mạn định mở miệng giải thích, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông ta thô bạo ngắt lời: “Tập đầu khi nào kết thúc?”
“Ngày kia ạ.”
“Bất kể cô dùng cách gì, sau khi tập đầu kết thúc, tôi không muốn nhìn thấy Cố Mộc xuất hiện trên chương trình này nữa! Bằng không, cô cũng cút luôn đi cho tôi!”
Diệp tổng đập bàn, đóng sầm cửa bỏ đi.
Tiêu Mạn hít sâu một hơi, trong lòng đã có tính toán.
-
Nửa tiếng sau, bàn ăn dài trong phòng ăn đã bày đầy món.
Mọi người đã ngồi vào chỗ, lúc này, Tống Thư Điềm bưng một tô lớn đi tới, đặt món gà hầm nấm hương vào giữa bàn.
Nước dùng loãng, bên trên nổi một lớp mỡ gà, nhìn không hấp dẫn chút nào.
Tống Thư Điềm cố gượng cười: “Đủ món rồi, mọi người ăn thôi!”
Kỷ Dịch cười nói: “Trước tiên nâng ly chúc mừng đêm đầu tiên ở căn nhà nhỏ của chúng ta đã!”
“Được đó! Cạn ly!” Tống Thất Thất phấn khởi giơ ly lên.
Mọi người cùng nhau cụng ly, không khí hiếm khi hài hòa như thế.
Cố Mộc uống một ngụm nước trái cây, vừa đặt ly xuống đã cầm đũa gắp một miếng nấm hương đưa vào miệng.
Cô đói gần chết rồi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt cô trầm hẳn xuống, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Tống Thư Điềm.
Tống Thư Điềm bị cô nhìn mà toàn thân nổi da gà: “Sao… sao vậy?”
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, Cố Mộc miễn cưỡng nuốt miếng nấm vào bụng, cau mày: “Cô bỏ gì vào vậy? Sao lại khó ăn thế này?”
Cô vừa dứt lời, Tạ Diệc Hàng lập tức chen lời: “Để tôi thử xem.”
Anh ta gắp một miếng thịt nhét vào miệng, chau mày, cố nhịn để nuốt xuống, rồi nhanh chóng liếc nhìn Tống Thư Điềm, nghiêm túc nói dối: “Ngon mà.”
Nói rồi còn trợn mắt lườm Cố Mộc: “Không muốn ăn thì đừng ăn!”
Cố Mộc bật cười lạnh: “Tạ Diệc Hàng, diễn xuất của anh có thể bớt lố không? Tôi thấy anh xứng đáng nhận giải Nam diễn viên xấu hổ nhất năm đấy.”
Tống Thất Thất tò mò gắp một miếng thịt gà, vừa cắn một cái liền nhổ ra, “Khó ăn quá!”
Miếng thịt bị cô ta cắn còn thấy máu bên trong.
Tống Thất Thất hoảng hốt kêu lên: “Thịt còn sống!”
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng và trầm lắng.
Mắt Tống Thư Điềm đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Là lỗi của tôi.”
Cô ta cúi đầu, khóe mắt đẫm lệ, trông yếu ớt như một đóa bạch liên hoa: “Tôi xin lỗi mọi người…”
Thấy cảnh tượng này, Cố Mộc lập tức đảo mắt khinh bỉ, chuẩn bị mở miệng xả loạt lời phản dẫn drama.
Ai ngờ người đàn ông vốn trầm mặc ngồi đối diện lại ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên vài phần lạnh lẽo: “Khóc có giải quyết được vấn đề không?”