[Cố Mộc lười quá đấy! Thế mà cũng được à? Người ta nấu món này món kia, còn cô chỉ nấu cơm thôi á?]
[So với người lười kia thì Điềm Điềm bé nhỏ nhà tôi đúng là vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, xung phong nhận món khó luôn nhé!]
[Hu hu hu Điềm Điềm đúng là tiên nữ! Ước gì được ăn món gà hầm do cô ấy nấu!]
Bên này, sau khi mọi người xác định món mình sẽ làm, liền đi lấy nguyên liệu.
Rất nhanh sau đó, cả nhóm bắt đầu bận rộn trong bếp.
Cố Mộc là người nhanh nhất, vo gạo, đổ nước, cắt thêm vài thứ thả vào, rồi cầm lọ gia vị rắc rắc một lượt, cuối cùng bỏ vào nồi cơm điện, ấn nút, mọi thứ hoàn tất.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng năm phút.
Trong khi đó, Tống Thư Điềm đang đứng ở sân sau, nhìn vào chuồng gà nơi mấy con gà đang “cục ta cục tác”, mắt cô ta trợn tròn.
Cô ta quay sang hỏi nhân viên đi cùng: “Gà… còn sống á?”
Nhân viên gật đầu: “Ở quê thì gà đều như vậy cả.”
“Vậy… tôi phải làm sao?” Mặt Tống Thư Điềm tái mét, “Tôi phải tự tay giết gà hả?!”
Nhân viên cười gật đầu, còn bổ sung: “Trước tiên cô phải bắt một con, chọn con nào cũng được.”
Tống Thư Điềm hít sâu một hơi, trong lòng hối hận muốn chết, ban nãy vừa tuyên bố đó là món tủ của mình, giờ mà không làm được thì chẳng phải tự vả vào mặt sao?
Cắn răng chịu đựng, cô ta lấy một đôi găng tay cũ đeo vào, đi tới cửa chuồng gà, chậm rãi mở cửa, rồi từ từ đưa tay về phía một con gà mái đang nằm trên đống rơm.
Tay cô ta vừa chạm vào lưng gà, ai ngờ con gà mái hoảng hốt vỗ cánh bay thẳng lên, kêu “cục cục cục” lao thẳng về phía mặt Tống Thư Điềm.
“Aaaa!” Tống Thư Điềm hét toáng lên, lùi lại mấy bước, suýt chút nữa trượt ngã.
Mùi phân gà xộc lên nồng nặc khiến cô ta tức đến đỏ bừng cả mặt.
Show quái quỷ gì thế này? Cô ta tới để yêu đương, chứ không phải để đi bắt gà đâu nhé!
Cô ta đang định văng tục thì vừa xoay người lại đã thấy ống kính máy quay đang dí sát trước mặt, tim thót lên một cái, Tống Thư Điềm vội nuốt câu chửi xuống, cố gắng gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên bên cạnh: “Điềm Điềm, em sao thế?”
Tống Thư Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Diệc Hàng với vẻ mặt lo lắng đang bước nhanh tới.
Cô ta như thấy được cứu tinh, lập tức rưng rưng nước mắt, đáng thương khôn xiết: “Em không bắt được gà, anh có thể giúp em không?”
Tạ Diệc Hàng thoáng sững người, rồi vỗ ngực đầy tự tin: “Giao cho anh!”
Nói xong, anh ta sải bước lớn đi về phía đàn gà trong chuồng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Gà mái nhỏ, đừng chạy!”
Anh ta bất ngờ vươn tay chụp lấy, nhưng chẳng bắt được con nào, vài con gà bị hoảng hốt kêu “cục cục cục” rồi tán loạn bay đi!
Lần đầu ra tay thất bại trước mặt Tống Thư Điềm, Tạ Diệc Hàng càng thêm quyết tâm, lập tức lao nhanh đuổi theo một con gà, không ngờ lại giẫm phải một bãi phân gà nhớp nháp, chân trượt một cái, cả người nhào thẳng về phía chuồng gà!
Với thân hình to lớn của anh ta ngã ụp xuống, chuồng gà kêu răng rắc, gà trống gà mái bị kinh động bay loạn ra phía cửa chuồng.
Tống Thư Điềm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bầy gà lao về phía mình, cô ta hoảng hốt nhắm chặt mắt, hét lên một tiếng xé trời: “Aaaa!”
[Phụt ha ha ha! Sao tôi lại thấy buồn cười thế này!]
[Tôi chắc chắn đây không phải là show hẹn hò mà là show bắt gà rồi đấy!]
[Aaaa! Sao ê-kip lại nhẫn tâm bắt tiểu tiên nữ đi bắt gà chứ?]
[Rõ ràng là Tống tự chọn món gà hầm mà, trách ai được? Ha ha ha.]
[Đây là một chương trình “có mùi”, vừa thấy Tạ Diệc Hàng là tôi ngửi thấy mùi phân gà rồi!]
Đúng lúc này, một con gà trống lớn nhảy phốc lên người Tạ Diệc Hàng đang ngã sõng soài, “cục cục” kêu mấy tiếng đầy bất mãn, sau đó như muốn trả thù mà mổ lấy mổ để lên đầu anh ta.
“Aaaa!” Tạ Diệc Hàng nằm sấp dưới đất, ôm đầu hét to, giọng run run như muốn khóc, “Cứu tôi với! Cứu mạng!”
Anh ta cũng lần đầu bắt gà mà! Chỉ là muốn thể hiện trước mặt Tống Thư Điềm thôi, ai ngờ đám sinh vật này hung dữ đến vậy!
Bất ngờ, một bàn tay thon dài vươn ra, túm lấy cánh con gà trống, nhấc bổng nó lên.
Con gà trống giãy giụa vài cái nhưng không thoát được, khí thế ban đầu lập tức xẹp xuống.
Cố Mộc nhìn người đang nằm dưới đất ôm đầu run lẩy bẩy, nhếch mép châm chọc: “Đàn ông mà sợ gà.”
“Đúng là mất mặt cho loài động vật bậc cao.”
Cô dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên như vừa nghĩ ra gì đó, “À không, hẳn chỉ được tính là sinh vật đơn bào.”
Tạ Diệc Hàng tức đến mặt đỏ bừng, vừa định phản bác thì vừa ngước lên đã thấy Cố Mộc đang cầm con gà trống to tướng trong tay, lập tức biến sắc, vội vàng đứng dậy tránh xa.
Nhìn thấy Tống Thư Điềm đứng bên cạnh, anh ta vội vàng lại gần, “Điềm Điềm, em không sao chứ?”
Tống Thư Điềm vừa thấy anh ta tới gần thì khẽ lùi một bước, nhíu mày nhìn quần áo anh ta, “Em không sao.”
Lúc này Tạ Diệc Hàng mới nhận ra toàn thân mình bốc mùi phân gà nồng nặc, vội nói, “Anh đi thay đồ ngay.”
“Đứng lại.” Cố Mộc mở miệng gọi anh ta, hơi nhướng cằm chỉ về phía chuồng gà, “Làm hỏng chuồng nhà người ta xong tính phủi mông bỏ đi à?”
Dòng bình luận lập tức tràn ngập: [Tra nam!!]
Tạ Diệc Hàng tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, nhưng chẳng ai đứng ra nói đỡ cho anh ta, ngay cả tổ chương trình cũng im lặng, đành ngượng ngùng đi về phía chuồng gà.
Đúng lúc đó, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Cần giúp không?”
Tạ Diệc Hàng chẳng cần nghĩ đã gật đầu ngay: “Cần!”
Vừa quay đầu lại, liền thấy Đàm Dực đang đứng trước mặt Cố Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm con gà trống trong tay cô.
[Aaaa tôi vừa thấy gì thế này? Ảnh đế Đàm chủ động nói chuyện với con gái á? Lần đầu tiên trong đời đấy!]
[Cố Mộc tính là con gái sao? Mười hai thế hệ nhà làm xiếc, bắt gà tay không, con gái nào làm nổi?]
[Không ai có thể kháng cự được ảnh đế Đàm! Tôi cá trăm đồng là Cố Mộc sẽ đồng ý ngay lập tức!]
Ai ngờ, ngay trước ống kính.
Cố Mộc mặt lạnh tanh, ánh mắt lãnh đạm, đáp: “Không cần.”
Nói xong, cô cầm lấy cánh và chân con gà trống, với tay lấy con dao bổ củi đặt bên cạnh, dứt khoát giơ dao lên, “rắc” một tiếng, chém một phát vào cổ con gà.