[Chuyện gì vậy? Sao lượt phiếu của Tống và Tạ lại tăng nữa rồi?]
[Còn năm mươi giây cuối! Chẳng lẽ sẽ lật kèo?]
[Con tiện kia mau chết đi! Điềm Điềm là tuyệt nhất! Điềm Điềm chắc chắn là đứng nhất!]
[Lầu trên vừa dẫm vừa nâng hơi ghê đó!]
[Có ai cảm thấy lượng vote tăng có hơi kỳ lạ không?]
Bình luận liên tục nổ ra, đạo diễn ngồi sau máy quay cũng cau mày.
Tình hình này, quả thật là bất thường.
Trong phòng khách, các khách mời nhìn chằm chằm vào màn hình, mỗi người một biểu cảm.
Tống Thất Thất cau mày, miệng nhanh hơn não: “Đạo diễn, kênh bình chọn có bug hả?”
Đạo diễn phía sau máy quay lau mồ hôi lạnh, không dám nói gì, mà nói ra thật thì chẳng phải tự vả vào mặt sao?
Cố Mộc khẽ cười lạnh, giọng lười biếng nói: “Không phải kênh bình chọn bị bug, mà là người nào đó có bug.”
Lời vừa thốt ra, hiện trường càng im ắng hơn, Tống Thư Điềm mím môi không hé một lời.
Tạ Diệc Hàng lại không nhịn được: “Cô nói ai?”
“Ai hoảng nhất thì nói người đó.” Khóe môi Cố Mộc cong lên, đôi mắt nâu ánh lên tia sắc bén, nhìn chằm chằm anh ta: “Nhìn mồ hôi trên trán anh kìa, là do ăn ớt cay quá, hay là do chột dạ vậy?”
Tạ Diệc Hàng tức nghẹn: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”
Ngay khi lời còn chưa dứt, một tiếng “Ting” vang lên, bình chọn chính thức khép lại.
Bảng xếp hạng nam khách mời từ cao đến thấp lần lượt là: Đàm Dực, Tạ Diệc Hàng, Kỷ Dịch; nữ khách mời là: Tống Thư Điềm, Cố Mộc, Tống Thất Thất.
[A ha ha ha tôi sắp cười chết vì chị Cố mất thôi! Cố tình nhắc đúng chuyện người ta không muốn nghe, đúng là tài năng!]
[Phải nói thật lòng, cô “nữ nghệ sĩ hết thời” nói đúng đấy, cái trình độ như Tạ mà đứng thứ hai á? Không chừng là công ty thuê thủy quân bỏ phiếu hộ đó!]
[Chuẩn luôn, lượt phiếu của Tống và Tạ tăng cùng lúc, ai hiểu thì hiểu nhé.]
[Vậy là đạp Kỷ Dịch nhà người ta xuống hạng á hả? Quá bất công!]
[Trước còn thấy Tống Thư Điềm cũng xinh xắn, giờ thì đúng là thủ đoạn hơi hèn thật! Không chấp nhận Tống bắt cặp với ảnh đế Đàm!]
[Anh Hàng và Điềm Điềm nhà tôi là dựa vào thực lực đấy nhé? Đám “chó đất” bên trên là ganh tị chứ gì!]
Bình luận lại bắt đầu cãi nhau ầm ầm.
Đạo diễn thấy không khí trong phòng khách có phần căng thẳng, vội đứng dậy hòa giải: “Phần bình chọn đã kết thúc, tổ đội làm nhiệm vụ ngày mai cũng đã được xác định, nhưng mọi người đừng lo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngày mai sẽ tổ chức chia lại nhóm!”
“Trời cũng tối rồi, nhiệm vụ cuối cùng trong ngày hôm nay là các khách mời cùng nhau chuẩn bị bữa tối, ăn no một bữa, nghỉ ngơi cho tốt!”
Vừa nói, đạo diễn Hàn còn không quên giơ nắm tay làm động tác cổ vũ về phía dàn khách mời.
Người đầu tiên phản ứng là Cố Mộc, cô giơ nắm tay lên lắc nhẹ, gương mặt rạng rỡ: “Cố lên nào!”
Thấy hành động đó của Cố Mộc, Đàm Dực hơi nhướn mày, đáy mắt đen thẫm lộ ra vài phần hứng thú.
Có vẻ cô rất vui khi được ghép cặp với Tạ Diệc Hàng.
Bên cạnh, Cố Mộc hoàn toàn không hay biết gì, xoa bụng đang đói meo, đầu óc chỉ có một ý nghĩ: Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi! Vui quá đi mất!
Trong khi đó, Tạ Diệc Hàng nhìn màn hình phân nhóm mà sống lưng lạnh toát.
Không hiểu sao anh ta lại có dự cảm chẳng lành về tổ hợp này...
“Khụ khụ!” Lúc này, đạo diễn ho nhẹ mấy tiếng, chỉ tay lên màn hình đang hiện danh sách nguyên liệu, ra hiệu: “Đây là nguyên liệu cho bữa tối hôm nay, mọi người hãy tự chia nhau, mỗi người làm một món nhé.”
Nguyên liệu hiện trên màn hình không nhiều: một con gà, nấm hương, trứng gà, rau xanh và lê, cùng các loại rau quả địa phương từ bàn đặc sản lúc nãy.
Mỗi người làm một món, như vậy cũng đủ cho sáu người ăn rồi.
Đàm Dực mở lời trước, ánh mắt đảo qua mọi người: “Vậy giờ chúng ta phân công đi.”
Không ai phản đối.
“À…” Tống Thất Thất nhanh miệng: “Em không biết nấu ăn, em làm món salad trái cây nhé?”
“Được.” Đàm Dực khẽ gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Còn những người khác thì sao?”
Vừa hỏi, ánh mắt anh đã nhìn về phía Cố Mộc.
Chưa kịp để Cố Mộc trả lời, Tống Thư Điềm đã vội vàng chen vào: “Vậy em sẽ nấu món gà hầm nấm nhé!”
Trước khi đến đây, cô ta đã cố tình tìm hiểu sở thích của Đàm Dực, biết anh thích ăn thịt bò và thịt gà, giờ có cơ hội, cô ta đương nhiên phải tranh thủ thể hiện!
Người ta nói, muốn giữ được trái tim đàn ông thì phải giữ được cái dạ dày của họ, cô ta làm đúng sở thích của anh, chẳng lẽ anh lại không có chút thiện cảm?
Hơn nữa, lúc này mà thể hiện hình tượng “tiên nữ chăm chỉ” trước khán giả, lại còn là gánh vác món khó, chắc chắn sẽ được cộng điểm ấn tượng, một mũi tên trúng hai đích!
“Cô chắc chứ?” Cố Mộc cau mày, mặt đầy nghi ngờ.
Trong đống nguyên liệu này chỉ có một món mặn, nếu Tống Thư Điềm mà làm hỏng, thì hôm nay cô chẳng có miếng thịt nào để ăn mất!
Tống Thư Điềm hơi khựng lại, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin: “Gà hầm nấm là món tủ của tôi, cô yên tâm đi.”
“Ồ ——” Cố Mộc cố ý kéo dài giọng, sau đó lạnh nhạt cười một tiếng, “Tùy cô.”
“Khụ khụ!” Tạ Diệc Hàng bên cạnh ho khẽ hai tiếng, cố ý chuyển chủ đề: “Vậy tôi làm món rau xào tỏi.”
Kỷ Dịch nhìn đống nguyên liệu rồi nói: “Tôi làm món rau thập cẩm xào.”
Đàm Dực thản nhiên đáp: “Tôi nấu canh lê.”
Cố Mộc đảo mắt nhìn nguyên liệu còn lại, gần như đã hết sạch, nên dứt khoát nói: “Vậy tôi nấu cơm.”