Không ngoa khi nói, rời giường cũng trở thành một chuyện cực kỳ gian nan.
Mùa đông ẩm ướt vô cùng, mặc biết bao nhiêu quần áo vẫn cảm thấy cái lạnh lẽo của mùa đông, dường như hơi nước ẩm thấp kia có thể xuyên qua bao nhiêu lớp quần áo trên người.
Đây là mùa đông đầu tiên Khương Song Linh trải qua ở Sơn Thành.
Mỗi tối sau khi cô tắm rửa xong, sẽ lập tức rúc vào trong ổ chăn run lên bần bật, trong lòng vô cùng hoài niệm khoảng thời gian mùa hè nóng như cái hầm lò nhỏ. Tuy rằng mùa hè oi bức thì oi bức thật nhưng kiểu gì nó cũng tốt hơn mùa đông, ít ra nhà bọn họ cũng có thể ngồi quạt, ăn miếng dưa hấu giải nhiệt……
Mà vừa bước sang mùa đông, cô chỉ còn cách rúc vào trong ổ chăn lạnh buốt, xoa xoa tay lại xoa xoa chân, lại vươn cổ thúc giục nói: “Đồng chí Tề, anh mau lên giường đi.”
Tề Hành xốc chăn lên nằm vào, Khương Song Linh thuận thế lăn vào trong lòng ngực anh. Tới mùa đông rồi, chỉ có thể dựa vào đồng chí Tề kéo dài sự sống, đây chính là cái chăn 37 độ có nhiệt độ ổn định tự nhiên giữa mùa đông giá rét.
Ấm vô cùng, mỗi khi ngủ không thể thiếu anh được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT