Khương Song Linh đứng lên, đi đến bên người Tề Hành đang chống thuyền, dùng tay đẩy đẩy eo sườn của anh: “Sao lúc trước anh không nói cho em nghe, lại cố tình chọn lúc này mới nói? Nghẹn cả ngày như vậy, anh không thấy mệt sao? Hay là anh không cẩn thận đã quên, vừa rồi mới nhớ lại?”
Tề Hành cụp đôi mắt xuống, động tác trên tay không ngừng. Dưới ánh hoàng hôn, hàng lông mi dài mảnh bị nhuộm thành màu vàng nhàn nhạt: “Tại anh cho rằng em không muốn đi, muốn mỗi ngày ở trên thuyền đợi, nằm mơ cũng không nỡ buông thanh trúc ra.”
“Là cố ý trêu em thì có, đồng chí Tề, động cơ của anh không thuần khiết.” Đồng chí Tiểu Khương có chút đỏ mặt, cô thừa nhận gần đây cô quá chú tâm tới chuyện chèo thuyền, cho nên nằm mơ cũng mơ thấy mình đang chống thuyền, còn dùng cánh tay Tề Hành làm cây trúc, thậm chí còn chê cánh tay anh quá to, dùng không dễ.
“Nhân danh con em nhà bộ đội, động cơ cũng vì nhân dân.”
Khương Song Linh: “……”
Nghe một cái là có thể cảm nhận được oán niệm gần đây của đồng chí Tề. Nhưng cô chỉ thường xuyên cùng chị dâu nhà lão Vương cách vách lặn lộn học chèo thuyền thôi mà, đâu phải chuyện lớn gì?
“Nếu không phải gần đây đúng là em hơi lơ là với anh, kiểu gì em cũng phải đá anh một cái rơi tòm xuống sông.” Kết hôn đã nhiều năm, đồng chí Tiểu Khương nói chuyện cũng bắt đầu cực kỳ không khách khí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT