Tề Hành ừm một tiếng, rồi cõng cô sau lưng. Lúc này Khương Song Linh không còn muốn đi dạo nữa, cô bảo anh cõng cô về phía bến tàu.
Cô ôm cổ Tề Hành, trên tay xách giúp anh vài thứ, trong lòng bắt đầu sung sướng tưởng tượng. Hiện giờ nhà bọn họ chuyển tới một nơi như Sơn Thành này, cô chẳng cần phải học đi xe đạp gì nữa, vẫn là cưỡi lão công hạnh phúc nhất, không uổng sức, tiết kiệm biết bao nhân lực, hơn nữa toàn bộ hành trình đều được tự động hoá, lại còn siêu cấp trí năng!!
Lúc này trên đường về nhà, Tề Hành không đứng ở đầu thuyền bên kia nữa, mà cùng Khương Song Linh ở bên nhau, các loại hàng hóa như thịt, vải, rau linh tinh đều được tùy ý đặt ở trên thuyền.
“Anh trai, nếu không anh cứ đặt chúng nó ở bên trong đi.” Đồng chí Tiểu Khương cảm thấy thuyền này có lán, ít nhất cũng phải sử dụng một chút, mới sẽ không lãng phí nó.
Tề Hành: “……”
Tề Hành nhét đồ vào trong lán.
Người không được hưởng thụ khoang thuyền mà đồ vật đã được hưởng thụ trước rồi, thế nhưng nếu muốn người được hưởng thụ, đương nhiên cái lán kia cần phải cao hơn một ít.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play