Vương Hạ Chi mang theo sợi dây cỏ treo cá, chúng nó vẫn còn đang hoạt bá quẫy quẫy đuôi, vui vẻ nói với cô: “Tiểu Khương, bác của chị tặng chúng ta hai con cá, mỗi người chúng ta một con, trở về hầm canh uống. Thêm dầu ớt tốt nhất.”
Khương Song Linh: “…… Cảm ơn chị dâu.”
Khương Song Linh ngồi trên bè trúc, cảm nhận gió sông thổi qua thật thoải mái. Cô quay đầu nhìn những ngôi nhà sàn và bậc thềm đá chi chít trên bờ càng ngày càng xa mình, trong lòng lại càng thêm thả lỏng. Chỉ cần đừng bảo cô bò thang lầu nữa, hết thảy đều có thể.
“Tiểu Khương, em nhìn xem càng ngày em càng thả lỏng rồi kìa, Đã quen chưa? Không còn quá mức khẩn trương như lúc mới lên nữa đâu.”
Lúc này Khương Song Linh có muốn khóc cũng không khóc được: “……”
Cô không còn khẩn trương không phải hết run, mà vì chân đã phế rồi, sao run nổi nữa?
Vương Hạ Chi cầm cây trúc cao dài trong tay đẩy xuống nước, động tác lưu loát tự nhiên như nước chảy mây trôi. Chiếc bè trúc theo động tác khua khua nước sông của cô ấy, mà tiến về phía trước mang theo một làn gợn sóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT