Ngay từ bây giờ cô đã nhận được thể nghiệm và cảm xúc thoải mái trong tương tác và phản hồi từ trên người đối phương rồi, còn chuyện tương lai ư? Vậy cứ để tương lai phát triển.
Hơn nữa, loại đầu tư không đáng tin cậy như mưu toan đào tim móc phổi đối xử tốt với con riêng của chồng lúc chúng nó còn nhỏ, chỉ vì được ăn cả ngã về không cầu mong trong tương lai khi chúng nó lớn lên sẽ báo đáp mình? Nói thật Khương Song Linh không muốn làm.
Cái này gọi là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Hơn nữa, rõ ràng ngay từ đầu đã ấp ủ một kế hoạch dài hơi, tới tận mười mấy, hai mươi năm, chờ đứa nhỏ ngày hôm nay sẽ báo đáp sau khi nó lớn lên nhưng lại quên mất không suy xét kỹ về vấn đề kết quả. Đến tột cùng là đứa nhỏ kia cần phải báo đáp bà mẹ kế ấy như thế nào? Và báo đáp như thế nào mới khiến bà mẹ kế ấy thỏa mãn? Đây mới là nguyên nhân gây nên mâu thuẫn.
Vương Tuyết Xu “Phì” một tiếng: “Em đã hiểu rất kỹ càng về chuyện này rồi.”
“Cái này không thể nói là hiểu hay không hiểu vấn đề. Thật ra em cho rằng mọi người đã nghĩ quá nhiều về chuyện mấy đứa nhỏ. Cá nhân em, em cho rằng điều quan trọng nhất, thứ cần đặt ở vị trí số một, phải là chính mình, sau đó là người bạn đời ở bên cạnh mình suốt quãng thời gian còn lại, tiếp theo mới là đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ là một cá nhân độc lập. Chúng nó rồi sẽ trưởng thành, sẽ rời khỏi cha mẹ, kết bạn với người chúng nó gắn bó cả đời, ký kết hôn nhân, thành lập một gia đình nhỏ hoàn toàn mới.”
“Theo em suy nghĩ, cùng với lo lắng sau này khi đứa nhỏ lớn lên, chúng nó có phải con sói mắt trắng hay không, chi bằng em dành thời gian ấy mà cân nhắc sau này khi Tề Hành nhà em lớn tuổi, anh ấy có ngáy ngủ hay không ……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT