Nhìn thấy tin nhắn Yến Cẩm gửi tới, Hoắc Bất Khoái nở nụ cười, đứng trong biệt viện đối lập với Lạc Bất Tri, đơn giản là quay đầu kéo ghế ngồi xuống. Tư thái hắn ung dung thanh thản, không chút nào bị không khí giương cung bạt kiếm hiện tại ảnh hưởng.
Chính là Lạc Bất Tri lúc này dường như bị thái độ không thèm để ý của Hoắc Bất Khoái làm chói mắt. Nụ cười giả tạo như gió xuân ấm áp trên mặt gã dần dần phai nhạt.
Gã đưa tay chạm vào đôi mắt phượng của mình, con ngươi trong đôi mắt đó dường như long lanh như lưu ly, sau đó mở miệng: “Ngươi không phải từng nói yêu thích nhất đôi mắt trong sạch này của ta sao? Bây giờ sao ngay cả nhìn ta một cái cũng không muốn?”
Lời này nói ra đầy nhu tình mật ý, ám muội vạn phần, nhưng trên thực tế lại tràn ngập khiêu khích và trào phúng với thái độ bề trên.
Hoắc Bất Khoái đưa tay chuyển động chén trà trên bàn, lắc lắc nước trà lạnh bên trong, không chút biến sắc mà châm chọc lại: “Che kín khăn voan thì làm sao thấy được ngươi? Ngươi không bằng đi vào vén cái thứ vướng víu này giúp ta?”
Nói xong, Hoắc Bất Khoái liếc mắt nhìn Lạc Bất Tri, chậm rãi nói: “Khăn voan này vốn dĩ là cho tân lang vén lên mới may mắn... Sao, ngươi không vào?”
Lạc Bất Tri đương nhiên sẽ không đi vào. Biệt viện là tâm tâm, một khi bước vào cánh cửa kia sẽ trở thành mắt trận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT