Bắc Cảnh, Lầu Thiên Tứ
Trong lầu rượu, khách khứa tấp nập, tiếng chén rượu cụng nhau leng keng, những lời trò chuyện râm ran không ngớt.
"Nghe nói lần này vì thứ đồ kia, đến cả lão quái vật Kiếm Các trăm năm ẩn mình không ra cũng phải xuất quan?" Có kẻ đặt chén rượu xuống, thì thầm bên tai đồng bạn.
Người kia ánh mắt lóe lên, khẽ giọng đáp: "Không chỉ là Kiếm Các, Bồng Lai Sơn, Vô Cực Cung, Hồng Tụ Chiêu... Các Tiên môn lớn nhỏ một trăm lẻ tám phái, tất thảy đều đã hành động rồi."
Lần cuối Tiên môn có động thái lớn như vậy, vẫn là trận Đại chiến Tiên Ma trăm năm về trước.
Vậy lần này là vì cớ gì? Hai người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Đại khái nửa tháng trước, toàn bộ bầu trời Bắc Cảnh bỗng nhiên bị hào quang che phủ, ngũ sắc ánh sáng kỳ lạ ảo ảnh sống động hiện ra, trong đó dị thú, chim trời, linh dược, suối tiên... các loại cảnh tượng bất thường, lập tức đã kinh động bốn phương.
Bắc Cảnh có bảo vật kỳ lạ đột ngột xuất hiện, không ai hay bảo bối này từ đâu mà đến, nhưng hầu như ai nấy đều thấy được bóng mờ bao trùm gần như toàn bộ Bắc Cảnh sau khi bảo vật đó được kích hoạt.
Đó là một chốn Động Thiên Phúc Địa - nơi chưa từng bị khai quật.
Tài nguyên của Tiên môn sau trận Đại chiến Tiên Ma trăm năm trước đã đối mặt với sự cạn kiệt, nay đột nhiên có Động Thiên Phúc Địa xuất hiện, khắp nơi tức thì người người tìm kiếm. Cuối cùng lại phát hiện Động Thiên Phúc Địa này đã sớm có một vị tán tu* làm chủ.
*người tu luyện tự do, không thuộc môn phái nào
Chỉ là tán tu.
Hai người ngừng trò chuyện, một người trong số đó rốt cuộc không nhịn được thở dài: "Dường như một hài tử bé nhỏ ôm vàng ngọc quý báu vậy. Chỉ là tán tu, dù tu vi cao đến đâu thì làm sao có thể chống lại Tiên môn trăm nhà?"
Không chỉ Tiên môn trăm nhà, còn có rất nhiều tán tu chẳng khác gì kẻ kia, cũng đầy bụng tính toán. Trong toàn bộ lầu rượu này, có bao nhiêu người vì thế mà đến, ai nấy đều rõ trong lòng.
"Hả?"
Nghe đồng bạn phát ra tiếng nghi ngờ, người còn lại dừng đũa trong tay, ngẩng đầu lên liền phát hiện không khí xung quanh trở nên quỷ dị.
Trong lầu rượu khách khứa đi lại, tất cả mọi người trông có vẻ nhàn nhã tản mác, nhưng nhìn kỹ, lại bất giác khiến người ta có một cảm giác đang hết sức chăm chú, ánh mắt liếc ngang đều hướng về cùng một phương hướng.
Ở hướng đó, một vị thanh niên áo trắng đội đấu bồng* chậm rãi bước tới. Sa mạn trên đấu bồng pháp khí rủ xuống, che khuất dung mạo của y.
*Đấu bồng: mũ có mạng che mặt.
*Sa mạn: vải mỏng.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy thân thể y trong trẻo như ngọc, mỗi bước đi sa mạn khẽ vén lên một góc, để lộ một đoạn cổ trong trắng như ngọc, thanh cao tựa bạch hạc.
Hạc cốt tùng tư, khí mạo thanh hà.(Xương cốt như hạc, dáng vẻ như tùng, khí chất trong trẻo như ráng chiều. Ý chỉ dáng người thanh thoát, cốt cách cao quý, khí chất thoát tục)
Khoảnh khắc này, tầm mắt của tất cả những người biết chuyện đều ngưng lại, động tác trong tay chậm rãi buông xuống, cuối cùng đặt lên vũ khí của mình, rục rịch, sẵn sàng xuất thủ.
Thấy tầng tầng nguy hiểm, thanh niên khẽ liếc mắt dưới sa mạn, khóe môi dường như cong lên nửa phần.
Hai vị đạo hữu vừa rồi thì thầm nhìn nhau, một người trong số đó không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tim đập như trống trong lồng ngực, cả người suýt chút nữa kích động đến đứng phắt dậy.
"Động Thiên Phúc Địa, đó là... chìa khóa của Động Thiên Phúc Địa?!"
Ngay bên hông tán tu áo trắng treo ngang một viên hồng ngọc hình dạng như phượng vũ, y hệt chiếc chìa khóa trong truyền thuyết có thể mở ra Động Thiên Phúc Địa!
Trong khoảnh khắc, tiếng kiếm reo nổi lên bốn phía trong lầu rượu, ánh đao lấp loáng, vô số chiêu thức và vũ khí cùng lúc được thi triển, mục tiêu thẳng tắp nhắm vào tán tu áo trắng!
Vô số pháp chú đồng loạt phát ra, như lửa khói ngập trời rọi sáng xiêm y trắng tinh của đối phương lại bị bức tường vô hình trước người y hoàn toàn ngăn chặn.
"Yến Cẩm." Có kẻ trầm giọng gọi tán tu áo trắng, "Chỉ cần ngươi giao chìa khóa ra, Bồng Lai ta hứa chắc chắn sẽ để ngươi an toàn rời khỏi nơi đây."
Tán tu được gọi là Yến Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, dưới sa mạn đối diện với người nói chuyện, cuối cùng trước mặt mọi người y đưa tay vỗ mấy tiếng.
"Đùng đùng đùng." Âm thanh này xuất hiện vào khoảnh khắc giương cung bạt kiếm, bất giác có chút hoang đường và buồn cười.
Dưới tình thế nguy hiểm như vậy, ngữ khí Yến Cẩm nói chuyện lại ôn nhu đến khó tin: "Tính toán thật khéo."
Mỗi từ y nói như thể mang theo ý cười, ngữ khí khiến người ta như đặt mình trong gió xuân, nhưng giây sau trong gió xuân lại xen lẫn vô số băng châm, chỉ để đoạt lấy tính mạng người khác.
Ngữ điệu Yến Cẩm rất nhẹ: "Vật này đã sớm cùng ta ký khế ước máu, nếu muốn xóa bỏ khế ước, chỉ có một phương pháp duy nhất là trước tiên diệt trừ ta."
Y ngước mắt: "Sơn chủ Bồng Lai nói hôm nay thả ta đi, nhưng qua không được mấy ngày nữa vẫn sẽ tới lấy tính mạng của ta."
Lời giải thích rõ ràng là lừa dối như thế khi bị nói trắng ra khiến sắc mặt Sơn chủ Bồng Lai vẫn không đổi, bình tĩnh nói: "Tuy ngươi đã Độ Kiếp, ở đây chúng ta tuyệt nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ."
Toàn bộ Tu Chân giới, người tu luyện đạt đến cảnh giới Độ Kiếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, thêm vào Yến Cẩm, cũng chỉ vỏn vẹn bốn người.
Bất quá bây giờ Yến Cẩm mới một trăm năm mươi tuổi đã bước tới Độ Kiếp, thiên phú này nếu phóng tầm mắt toàn bộ Tu Chân giới thì không ai có thể sánh ngang.
Nhưng chung quy y chỉ là mới bước vào Độ Kiếp, dưới sự vây giết liên thủ của ba người còn lại, y đã bị trọng thương.
Y có thể tạm thời thoát thân, có thể đối phó những người trước mắt này, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự truy sát của ba vị Độ Kiếp kỳ.
Sơn chủ Bồng Lai tiếp tục dụ dỗ y: "Trong chúng ta tự có một bộ công pháp có thể trong điều kiện không tổn hại tính mạng ngươi, giải trừ khế ước Động Thiên Phúc Địa."
"Chỉ cần ngươi giao ra chìa khóa, ta dùng danh nghĩa Sơn chủ đời thứ 39 của Bồng Lai Sơn hứa hẹn ngươi, người của Bồng Lai chắc chắn sẽ không còn đối địch với ngươi nữa."
Sức cám dỗ này quá lớn, chỉ cần giao đồ vật ra, một lão tổ truy sát y sẽ bớt đi, nguy hiể sẽ được đẩy ra ngoài. Với thực lực Độ Kiếp kỳ của Yến Cẩm, muốn bảo toàn mạng sống trong tay những người khác hoàn toàn không thành vấn đề.
Y chăm chú suy nghĩ, phép thuật vào rào chắn trước người y cũng tạm thời ngừng tấn công, chỉ chờ y đưa ra quyết định.
Ở đây ngoài Bồng Lai Sơn, còn có vài phái khác. Trong số các nữ tu của Hồng Tụ Chiêu, người cầm đầu nói: "Nếu Sơn chủ Bồng Lai đã nói như vậy, vậy bản phường chủ cũng có thể hứa hẹn bảo đảm tính mạng ngươi, Yến đạo hữu không ngại cân nhắc một, hai?"
Cái việc giao du với kẻ xấu này, đương nhiên ai cũng muốn nhúng tay vào một chút.
Hồng Tụ Chiêu khác với các phái khác, toàn bộ môn phái trên dưới đều là nữ tu. Trong môn phái các nàng cũng không có lão tổ Độ Kiếp kỳ, nhưng lại là tồn tại mà toàn bộ Tu Chân giới không ai dám dễ dàng đắc tội.
Chỉ vì công pháp độc môn của các nàng - một chiêu Hồng Tụ làm thịt nát xương tan.
Phường chủ nói có thể bảo đảm tính mạng người, vậy là thật có thể bảo đảm tính mạng người.
Dung mạo tán tu bị pháp khí che đậy chặt chẽ, ai cũng không thể nhìn thấu biểu cảm của y, cũng không biết dưới sự cưỡng bức dụ dỗ như vậy, cũng không rõ trong lòng đã có lựa chọn hay chưa.
Nhưng giây sau, bỗng nhiên y có động tác.
Y lấy xuống viên hồng ngọc đang đeo bên hông xuống. Hồng ngọc trong lòng bàn tay thanh niên màu sắc càng rực rỡ, y tung lên ném xuống, lòng người ta theo đó mà treo cao, biểu hiện căng thẳng, rõ ràng đã thủ thế chờ đợi.
"Muốn?" Thanh niên nghiêng đầu.
Yến Cẩm rõ ràng là đang cười nói, ngữ khí cũng như thể chỉ cần ngươi gật đầu, y sẽ không chút do dự đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng những người khác có mặt lại bất giác trong lòng giật thót, có dự cảm không lành.
Đè nén nghi ngờ, Phường chủ Hồng Tụ Chiêu dẫn đầu mở miệng: "Vậy nên... lựa chọn của ngươi là gì?"
"Muốn..." Yến Cẩm bỗng nhiên vung tay lên, hồng ngọc liền hóa thành lưu quang hạ xuống: "... vậy thì cho các ngươi."
"Chìa khóa Phúc Địa!" Mọi người kinh hãi.
Khoảnh khắc chìa khóa rời khỏi người, ai nấy đều không còn tâm tư quan tâm Yến Cẩm nữa, trong chốc lát pháp thuật quang ảnh tại chỗ nổ tung, các phái hỗn chiến thành một đoàn!
Chẳng ai ngờ những đệ tử của đại môn phái này sẽ tập trung ở đây ôm cây đợi thỏ chờ người đến. Một số tán tu đi nhầm vào vội vàng tránh ra, e sợ trận chiến của hổ lang lan đến bản thân.
Lúc này, dù cho họ có lòng muốn cướp chìa khóa, nhưng nhìn thấy trận chiến ngày càng trở nên ác liệt, cũng đều đồng loạt rút lui.
"Ta cướp được chìa khóa rồi!" Trong hỗn chiến có kẻ bỗng nhiên hô lớn một tiếng.
Tiếp theo tất cả mọi người ngừng động tác, không khí trong không gian một trận ngạt thở. Sơn chủ Bồng Lai vừa thấy là đệ tử trong môn, lập tức hạ lệnh cảnh giới.
"Làm tốt lắm." Hắn chậm rãi bước tới chỗ tên đệ tử kia.
Đệ tử trẻ tuổi cố gắng bình phục nhịp tim đang kích động của mình, cầm viên hồng ngọc trong tay giao cho sơn chủ.
Ngay khi hồng ngọc rơi vào tay Sơn chủ Bồng Lai, chẳng ai ngờ, nó lại nổ tung!
Cùng với bụi mù tan hết sau vụ nổ, giọng nói của thanh niên truyền ra từ bên trong, cực kỳ châm chọc:
Ngu xuẩn.
Các Tiên môn: "!"
Bọn họ bị lừa rồi!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người sau đó mới chậm chạp nhận ra đi tìm tung tích của thanh niên, nhưng ngay cả cái bóng của đối phương cũng không thấy nửa cái.
Phường chủ Hồng Tụ Chiêu ban đầu còn bực bội vì không cướp được chìa khóa, lúc này phản ứng lại rằng họ tranh giành vô ích, trong lòng nhất thời thoải mái không ít, che miệng khẽ cười một tiếng, nói: "Hậu sinh tuổi trẻ, quả là thú vị."
Là người bị lừa nặng nhất, Sơn chủ Bồng Lai lại chỉ nhàn nhạt đưa tay phủi phủi khói bụi trên người, nói: "Hứ, chỉ là một mũi tên đã bắn hết lực, không còn nguy hiểm nữa."
Yến Cẩm vốn là thiên tài vang danh toàn bộ Tu Chân giới, nếu đặt vào ngày thường, một đòn của y đủ để làm trọng thương Sơn chủ Bồng Lai.
Nhưng khoảnh khắc này, trò đùa trẻ con như trêu ngươi của y lại càng khiến Sơn chủ Bồng Lai thêm xác định rằng: dưới sự vây giết của ba vị Độ Kiếp kỳ, Yến Cẩm đã bị trọng thương, hành động như thế chỉ là kéo dài thời gian, tìm cơ hội đào tẩu.
"Hắn trốn không thoát." Sơn chủ Bồng Lai nhìn ra ngoài lầu rượu.
Mà thanh niên tóc trắng đã đi xa lúc này, cùng ba người trước mặt đối diện tám phong bất động, khí định thần nhàn.
(Tám phong: chỉ tám loại gió – vinh, nhục, lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ. Bất động: không bị lay chuyển. Khí định thần nhàn: thần sắc tự nhiên, bình tĩnh. Ý chỉ vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng trước mọi biến cố.)
"Ngươi đã lực kiệt, còn muốn gắng chống đỡ?" Lão đầu râu bạc hừ cười một tiếng.
"Bị ba chúng ta đuổi một đường, tiểu tử còn có thể trốn xa như vậy, thiên phú quả nhiên đáng sợ!"
Người còn lại ánh mắt nặng nề, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc."
Đáng tiếc một thiên tài như vậy, hôm nay lại nhất định phải chôn vùi trong tay bọn họ.
Ba người trước mắt khí chất, tính cách khác nhau, nhưng khắp toàn thân đều bao phủ cùng một loại uy thế ngột ngạt, không chút che giấu nào mà ập thẳng xuống Yến Cẩm!
Vạt áo thanh niên lay động vài phần, đấu bồng che lấp dung mạo phát ra tiếng rung động không chịu nổi sức nặng, sau đó trong uy thế hóa thành bột mịn.
Pháp khí tổn hại, ngũ quan Yến Cẩm như bị bao phủ trong mây mù dần dần rõ ràng. Thanh niên sắc mặt trắng bệch, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ, con ngươi đen kịt phản chiếu thần sắc thâm trầm.
Đúng như Sơn chủ Bồng Lai suy đoán, thân thể Yến Cẩm đã sớm không chịu nổi sức nặng dưới những cuộc vây công hết lần này đến lần khác, khoảnh khắc này y bị trọng thương, không thể thực hiện bất kỳ phản công hiệu quả nào.
Máu tươi chói mắt tràn ra từ khóe môi thanh niên, lòng từ bi của một người đứng đối diện dường như trỗi dậy, mở miệng: "Giao ra chìa khóa Động Thiên Phúc Địa, có thể cho ngươi lưu lại toàn thây."
"Ồ?" Yến Cẩm đưa tay lau đi vết máu ở khóe môi, cười nói: "Nếu ta không cho thì sao?"
Một trong số các Độ Kiếp nói: "Vậy thì trước tiên xin lỗi đạo hữu một tiếng…"
Phép huyễn quang đột nhiên ập tới!
Khoảnh khắc nguy cơ cận kề trước mặt thanh niên, nhưng y lại không chút hoảng loạn, bất động, chỉ nói: "Các ngươi đuổi ta bảy ngày... Thời gian quả nhiên đã đủ rồi."
Vừa dứt lời, một đòn toàn lực từ Độ Kiếp đại năng đã ập tới, gần như trong khoảnh khắc xuyên thủng ngực thanh niên!
"Không đúng." Có người phản ứng lại, linh cảm chẳng lành khiến hắn gần như tê dại cả da đầu, "Hắn tại sao không né?"
Họ rốt cuộc phát hiện điểm kỳ lạ: "Kiếm của Yến Cẩm đâu?!"
Cùng lúc đó, trên vòm trời vạn dặm không mây, bỗng nhiên lôi vân giăng kín, sắc trời đột nhiên tối sầm!
Phép linh quang tồn tại tiêu tan, người thanh niên mà họ cho rằng sẽ chết, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm họ, thân hình từ dưới lên bị bạch quang nuốt hết, từ trong màn sương lấp lánh bay ra một thanh kiếm.
"Đó là bội kiếm của Yến Cẩm?" Ba người trong lòng kinh hãi không ngớt.
"Kiếm hóa phân thân... Người chúng ta đuổi không phải Yến Cẩm, mà là kiếm của y!"
"Nhưng đây phải là pháp thuật chỉ có thể thi triển khi gần phi thăng, hắn là một tên tiểu tử mới bước vào Độ Kiếp, làm sao có thể sử dụng môn pháp này!"
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng ba người nhìn nhau, ánh mắt không thể tin tưởng, vẻ mặt ai nấy đều khó coi đến cực điểm.
Phi kiếm đã biến mất không còn tăm hơi kể từ khi ngụy trang bị phá vỡ, chắc hẳn khoảnh khắc này đã trở về bên cạnh bản thể Yến Cẩm. Một lát sau, một người mới mở miệng.
"Hắn chắc chắn là biết không địch lại chúng ta, liền không biết dùng thứ gì trong Động Thiên Phúc Địa để mạnh mẽ đề cao cảnh giới... Nhìn tốc độ mây đen hội tụ trên trời kia, e là muốn mạnh mẽ phi thăng."
Người còn lại ánh mắt nặng nề: "Muốn phi thăng, e là không dễ dàng như vậy!"
"Lôi vân đang kéo về phía này, Yến Cẩm chắc chắn ở ngay gần đây, tranh thủ thời gian tìm ra hắn, nhân lúc cảnh giới hắn bất ổn, giết!"
Mây đen trên trời muốn hình thành, cùng lúc đó, trên một đỉnh núi khác, thanh niên mở mắt ra.
Trường kiếm hóa thành lưu quang bay tới, thanh niên tiện tay nhấc lên liền vững vàng tiếp được sau đó cúi thấp mày vết máu ở khóe môi thấm ra y khẽ vuốt thân kiếm, nói: "Cực khổ rồi."
Trường kiếm run rẩy đáp lại.
Nếu ba người truy sát Yến Cẩm ở đây nhất định có thể nhận ra khí thế quanh thân thanh niên càng ngày càng khủng bố, tu vi trong thời gian ngắn từng tầng tiến lên, bây giờ đã đạt đến một điểm giới hạn, chỉ thiếu chút nữa liền có thể vượt kiếp phi thăng.
Nhưng thanh niên chỉ nhìn một chút lòng bàn tay, mày hiện ra một tia trầm trọng và phiền chán.
Chẳng trách giới Tu Chân này mấy ngàn năm lại không có một người phi thăng, khi y đạt đến cảnh giới này mới phát hiện quy tắc của giới này có thiếu sót. Nếu mạnh mẽ phi thăng, e rằng sau khi Phá Toái Hư Không đi đến không phải Tiên cung cực lạc, mà là địa ngục vô danh.
[Phá Toái Hư Không (đột phá không gian)]
Cảm nhận được ba đạo khí tức càng ngày càng gần, Yến Cẩm chậm rãi buông tay xuống.
Cũng được, y dùng kiếm hóa thân kéo dài thời gian, bản thể mạnh mẽ cất cao tu vi vốn cũng không phải vì cái mục đích phi thăng mịt mờ kia.
Lúc này, ba người đã đến trước mặt.
"Cho dù ngươi kéo dài thêm bao nhiêu thời gian, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Bọn họ không nghĩ tới việc sau khi người này gần như bị toàn bộ Bắc Cảnh truy sát, thanh niên lại vẫn nghênh ngang ngồi ở đây trên đỉnh núi, khoảnh khắc này đối diện đối với ba người bọn họ cũng bất động như núi.
"Ồ..." Yến Cẩm ngước mắt nhìn sang, "Thật sao?"
Y vừa dứt lời, ba người trong lòng nhất thời cảnh giác mãnh liệt, lôi vân trên trời đã hội tụ trên đỉnh đầu bốn người, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà kiếp lôi giáng xuống!
"A !!!!"
Đạo lôi đầu tiên này, không chỉ đánh vào lưng thanh niên như cây tùng, mà còn bao phủ cả ba người đang truy sát y!
Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị sét đánh, ba người toàn thân không hề phòng bị mà bị đánh đến cháy đen, một người trong số đó gầm lên: "Ngươi điên rồi sao!"
Kiếp lôi từ sẽ không đả thương người vô tội, trừ phi người vượt kiếp vận dụng thủ đoạn đặc thù, đem những người khác miễn cưỡng kéo vào được.
Ba người sắc mặt cực kỳ khó coi, ai cũng không rõ ràng thanh niên đã ra tay trên người họ vào lúc nào.
"Ngươi kéo ba người chúng ta vào, số lượng kiếp lôi sẽ tăng lên bốn lần, lẽ nào ngươi muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận à!" Ba người vừa gian nan chống lại từng đạo sét, vừa nổi giận chất vấn!
Mà thanh niên đứng giữa tâm sấm sét, từng đạo từng đạo kiếp lôi rơi xuống người y. Nếu không phải y phục y cháy đen, toàn thân đẫm máu, chỉ nhìn đơn thuần vẻ mặt thâm trầm bình tĩnh đến gần như thờ ơ của Yến Cẩm, ai cũng sẽ không cảm thấy hắn là đang vượt kiếp.
Hậu quả của việc Yến Cẩm mạnh mẽ nâng cao tu vi để độ kiếp, chính là cảnh giới bất ổn, không thể chịu đựng uy lực lôi kiếp.
Mắt thấy tiếng mắng chửi của ba người kia càng ngày càng yếu, trạng thái bi thảm hơn cả y, Yến Cẩm trong lòng biết phi thăng chắc chắn thất bại, trong lòng liền không còn lòng chờ đợi may mắn nữa, khẩn trương nhìn chằm chằm ba người dưới lôi kiếp, nâng kiếm phi thân mà đi!
Phía sau y theo phần lớn kiếp lôi, tan vỡ bên dưới lại có đủ mười tám đạo!
Lôi kiếp xen lẫn ánh kiếm ngập trời ập tới, ba người trong chốc lát chỉ cảm thấy toàn bộ tầm mắt đột nhiên sáng lóa, ánh sáng mãnh liệt khiến họ nhắm nghiền hai mắt, bị kích thích đến thất khiếu chảy máu.
"... Xin mời các vị, xuống hoàng tuyền."
Một câu vừa dứt, ánh kiếm xuyên qua ba vị Độ Kiếp, chết trong lôi kiếp, một đạo sét đánh xuống thậm chí ngay cả hài cốt cũng không thể lưu lại.
Ba người đã chết, những lôi đình còn lại liền hoàn toàn đánh về phía Yến Cẩm.
Trong ánh chớp, thanh niên ung dung thong thả xoa xoa kiếm của mình, trong miệng nôn từng tảng máu tươi.
Động tĩnh bên này hầu như đã kinh động toàn bộ Bắc Cảnh, đợi ánh chớp tan hết thì sức mạnh của Thiên Đạo còn rất lâu quanh quẩn trên bầu trời Bắc Cảnh, bất luận ai cũng không thể dễ dàng tới gần.
Yến Cẩm ngồi quỳ gối trên đỉnh núi hoang tàn khắp nơi, nhắm mắt không biết sống chết. Đợi gió vừa thổi, thân thể thanh niên liền nghiêng đổ đi, xen lẫn tiếng gió phần phật lao xuống vách núi vạn trượng.
Mà khoảnh khắc cuối cùng, lông mi Yến Cẩm rung động, ngay khi y mở mắt, cả người dường như cây khô gặp xuân, sinh cơ đột nhiên bừng sáng!
Trước khi rơi xuống đất, thì vết nứt không biết từ đâu ra lặng yên xuất hiện làm thanh niên ngã vào trong đó.
Dùng hết một tia linh lực cuối cùng để Phá Toái Hư Không, Yến Cẩm đối với sự sống chết của mình cũng không bận suy nghĩ nữa, đầu đau như búa bổ rơi vào trong bóng tối.
Vết nứt trước một giây khi đóng lại, truyền đến một giọng nữ máy móc không thuộc về thời không này.
[Hoan nghênh đi tới thế giới ‘Đăng Tiên’, thân ái player... Tư, tư!]
Giọng máy móc hỗn loạn chốc lát, tiếng dòng điện vang lên khắp nơi, sau đó rốt cục khôi phục bình thường.
[Hoan nghênh đi tới thế giới ‘Đăng Tiên’, thân ái NPC.]