Từ trong cửa sổ không còn tiếng động nào truyền ra nữa. Tống Huyền Nhân không biết Đát Kỷ không muốn nói chuyện với mình, hay là đã trực tiếp rời đi. Cô đơn dựa vào cây lê, chàng vuốt ve lớp vỏ cây sần sùi, thở dài nói:
“Cây lê a, trong cung vì sao lại có cây lê chứ? Vì sao không trồng đầy vườn hợp hoan hoa, đẹp đẽ, vui vẻ thành gia…”
Nói rồi, chàng vô lực dựa vào cây, trượt xuống đất. Chàng là Thái tử, là đế vương tương lai, vì vậy chàng không thể tùy hứng, cũng không có tư cách tùy hứng. Lời của phụ hoàng chàng không hiểu sao? Chàng hiểu! Mấy vị tiểu thư khuê các kia chàng có thể từ chối sao? Chàng không thể! Chàng không phải một người đơn độc, không phải không cha không mẹ không vướng bận, chàng là Thái tử đương triều! Chàng có trách nhiệm bẩm sinh của mình, sự cung phụng và tôn kính của thiên hạ vạn dân không cho phép chàng tùy hứng, sự kỳ vọng và giáo huấn của các quan lại đầy triều cũng không cho phép chàng tùy hứng! Rốt cuộc là chàng cưỡng cầu sao? Nhưng Đát Kỷ là người đầu tiên khiến tim chàng đập nhanh, mặt đỏ tai hồng, là người đầu tiên chàng sống bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên hạ quyết tâm nhất định phải giữ lại bên mình. Nghĩ đến khuôn mặt kiều tiếu, đôi mắt linh động của Đát Kỷ, ngay cả những tâm tư nhỏ ngây ngốc nàng bày ra trước mặt mình cũng khiến chàng cảm thấy vô cùng đáng yêu! Vô luận phía trước có bao nhiêu khó khăn hiểm trở, chàng đều không sợ hãi, đều có thể khắc phục!
Thế nhưng, khi trở về Húc Đô, Đát Kỷ đờ đẫn quỳ xuống, thân ảnh gầy gò, giọng nói mệt mỏi, thậm chí là thái độ cự tuyệt không muốn gặp mặt, đều khiến Tống Huyền Nhân mê mang. Mình làm sai sao? Cưỡng ép giữ nàng lại bên mình thật sự làm sai sao? Nhưng mà… nhưng mà không bỏ xuống được a…
Tống Huyền Nhân ngồi yên dưới gốc cây hoa lê, hai mắt vô thần nhìn về phía Đát Kỷ. Mọi gút mắc trong lòng chàng, Đát Kỷ đều không hay biết, hoặc có nói là biết cũng không hề bận tâm. Đây là Tống Huyền Nhân tự chuốc lấy khổ. Khi cánh chim chưa đủ lông đủ cánh đã muốn mỹ nhân trong vòng tay, làm gì có dễ dàng như vậy? Ngay cả khi Tống Huyền Nhân đã là một đế vương nắm quyền, cao cao tại thượng, cũng không thể tùy tâm sở dục, huống hồ là một Thái tử chưa đăng cơ, phía sau còn có mấy huynh đệ năng lực không tồi đang lén lút nhìn trộm. Đát Kỷ một chút cũng không hề đồng tình với Tống Huyền Nhân, nhưng diễn thì vẫn phải diễn. Đát Kỷ đóng cửa sổ xong, nghe thấy Tống Huyền Nhân nỉ non khóc lóc, nàng lặng lẽ ngồi bên bàn rất lâu, mới lên giường nghỉ ngơi. Từ xa nhìn thấy tất cả, Tư Mệnh không kìm được thở dài một tiếng: Từ xưa văn tự tám vạn chữ, duy độc chữ “tình” là đau lòng nhất. Đế Quân lịch kiếp đương nhiên phải chịu đựng mọi sự giày vò mới có thể chứng đắc đại đạo, nhưng đừng để Huyền Nữ Thượng Tiên này giúp đỡ đến cuối cùng lại nhập vai quá sâu, bị thương vì tình a.
Những ngày sau đó trôi qua bình đạm mà vô vị. Đát Kỷ mỗi ngày từ lúc rạng đông mở mắt đến khi mặt trời lặn hoàng hôn, đều phải không ngừng nghỉ học quy củ. Ngay cả khi ăn cơm hay nghỉ ngơi cũng phải giữ đúng quy tắc ăn uống, dáng vẻ nghỉ ngơi. Bên kia, Tống Huyền Nhân, vị Thái tử đột nhiên mất tích nửa năm, cũng có một đống lớn chuyện cần xử lý. Không chỉ là công vụ trong tay, mà còn có những huynh đệ nổi dã tâm, thủ hạ nảy sinh ngoại tâm, triều thần bất đồng chính kiến, trong một thời gian cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi đến khi những việc trên đầu Tống Huyền Nhân tạm thời kết thúc, đã hơn một tháng trôi qua. Từ đêm trăng lần trước, Tống Huyền Nhân đã hơn một tháng không gặp Đát Kỷ. Mặc dù mỗi ngày thủ hạ đều báo cáo tình hình của Đát Kỷ lên, Tống Huyền Nhân vẫn luôn cầm tờ giấy mỏng manh ấy đọc đi đọc lại không ngừng, thậm chí đêm khuya mộng hồi cũng là hình bóng Đát Kỷ trong ảo cảnh tươi cười với mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play