Kể cả Lý thị không muốn nuốt, Niên Thế Lan cũng sẽ ép nàng ta nuốt. Tứ gia đến chỗ người khác, Niên Thế Lan đã cảm thấy bị sỉ nhục, huống chi Lý thị còn dám tính kế hòng cướp Tứ gia từ trên giường của mình. Đây không còn là tranh sủng, mà là vả mặt! Vả vào mặt của một Cửu Vĩ Hồ đại yêu như nàng! Không trị ngươi, ngươi sẽ không biết trời cao đất dày là gì!
Tứ gia nhìn Niên Thế Lan đang làm ra bộ dạng ngoan ngoãn, rũ mi, thuận mắt. Chàng đặt chén trà sang một bên, bất chấp những lời khóc than của Lý thị, lạnh lùng gật đầu nói:
“Niên thị nói phải. Từ nay về sau, Cách cách sẽ giao phó cho Phúc tấn. Nếu Lý thị không nuôi dạy được con, thì giao cho người khác nuôi. Hậu viện này không thiếu gì người làm mẹ.”
Lý thị? Dù có yêu thích đến đâu, trong lòng Tứ gia cũng không thể so sánh với con cái của mình. Huống chi trong thời điểm con nối dõi chưa nhiều, lại vừa mất đi một đứa con ruột chưa lâu, hành vi của Lý thị chẳng khác nào “bới rận trên đầu kẻ hói” – tự tìm đường chết. Tự nhiên sẽ không còn chút tình cảm nào mà Tứ gia dành cho nàng.
Phúc tấn cong khóe miệng, đỡ Tứ gia đứng dậy, hành lễ bày tỏ quyết tâm:
“Thần thiếp nhất định sẽ không làm Gia thất vọng, chắc chắn sẽ coi đại cách cách như con đẻ mà chăm sóc, thỉnh Gia yên tâm.”
Tứ gia gật đầu, nắm tay Niên Thế Lan kéo nàng đứng dậy. Chàng không nói một lời mà đi thẳng ra ngoài, nhưng lại bị Niên Thế Lan giữ lại. Niên Thế Lan quay đầu nhìn Lý thị đang ngồi bất động trên nền đất như người mất hồn, châm biếm nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play