CHƯƠNG 9
Bé Dung đã lâu rồi không khóc nhiều như vậy, chủ tiệm nhìn đôi mắt và chóp mũi đều đỏ lên của bé mà vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng y không có tư cách gì để nói với thầy giáo và cô gái kia, y chỉ có thể yên lặng đứng đó ôm bé Dung, một lúc sau không thấy 2 người kia nói gì, y mới quay người trở về tiệm ăn vặt.
Chủ tiệm đi không lâu thì thầy giáo nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng: “Cô xem, tôi đã nói Dung Dung sẽ không chịu mà.”
Vẻ mặt cô gái sau khi nghe lời thầy giáo nói thì lạnh đi, cô nói: “Đó là bởi vì tôi vé bé chưa quen lắm, chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn là tốt rồi.
Thầy giáo nói: “Ấn tượng ban đầu không tốt thì sau này cũng sẽ không tốt.”
Cô gái không phục: “Dung Dung chỉ là một đứa bé, hôm nay khó chịu với tôi nhưng ngày mai đâu còn nhớ tôi là ai, tôi có lòng tin…”
“Nhưng tôi không có.” Thầy giáo nói: “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn tái hôn.”
Cô gái nghe xong thì hoàn toàn nổi giận, cô giậm chân một cái, hạ giọng hỏi thầy giáo: “Có phải anh vẫn còn nghĩ tới người vợ cũ hay không?”
Thầy giáo lạnh mặt nhìn cô: “Không liên quan gì đến cô.”
“Anh!” Cô gái chỉ vào mặt thầy giáo nhưng một lúc sau vẫn không nói được lời nào, cuối cùng ‘hừ’ một tiếng rồi bỏ đi.
Cô gái rồi, thầy giáo lấy di động ra nhắn cho mẹ mình 2 tin, một là nói thầy có thể chăm sóc tốt cho Dung Dung, hai là nói bà đừng làm mai cho thầy nữa, thầy không muốn tái hôn. Gửi tin xong thì mặc kệ bên kia ‘đang soạn tin nhắn’, thầy giáo cất di động đi.
Trở lại tiệm ăn vặt, thầy giáo nhìn thấy chủ tiệm và bé con đang chơi đùa với nhau, thầy khoanh tay trước ngực nhìn một hồi rồi mới gõ cửa nói: “Buổi tối đi ăn cùng nhau không?”
Chủ tiệm quay đầu nhìn thầy, trề môi ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ từ chối.
Thầy giáo thấy y tuyệt tình như vậy cũng không nói gì, thầy đi qua bóp mũi bé con một cái, nhận được ánh mắt không mấy hài lòng của chủ tiệm thì tiện tay xoa đầu y một cái.
Chủ tiệm tránh né theo bản năng, tiếp theo nghe thầy giáo nói với y: “Tôi đi dạy đây, váy công chúa của Dung Dung rất đẹp.”
CHƯƠNG 10
Buổi tối 2 lớn 1 nhỏ cùng nhau đi ăn Pizza Hut, lúc ăn trưa thầy giáo đã giải thích mọi chuyện với chủ tiệm.
Mới đầu chuyện li hôn với vợ trước đã tạo ra không ít áp lực cho thầy giáo, ngoại trừ áp lực từ gia đình thì phần nhiều là do tâm lý của thầy. Thầy giáo từng nghi ngờ mình bị vợ trước lừa hôn, nhưng khi thấy cô mỗi khi rảnh rỗi lại chụp ảnh lúc làm việc gởi thầy thì lại bắt đầu lo được lo mất.
Cũng may thời gian có thể chữa lành vết thương lòng, bây giờ con gái đem lại cho thầy nhiều sự an ủi, thầy giáo đã sớm thoát khỏi sự nghi ngờ về bản thân trước đây rồi.
Nhưng mà khi thầy suy nghĩ thông suốt xong, ba mẹ không hiểu được suy nghĩ của thầy, bọn họ cho rằng những hành vi kỳ quái của con trai là do vợ trước, chi bằng dứt khoát tìm cho con trai một người vợ mới, ai ngờ việc này không những không thành lại khiến thầy giáo thấy phiền. Bọn họ giới thiệu cho thầy một cô gái đáng yêu, hoạt bát, thầy giáo không thích nhưng lại không thể tự chối, dưới tình huống không biết làm sao đành lôi con gái ra làm kẻ xấu.
Cá tính của bạn nhỏ Lương Dung Dung chính là một nửa thiên thần một nửa ác ma, đừng thấy hiện tại con bé quấn quýt bên chủ tiệm mà lầm, thật ra ngay từ đầu con bé luôn khóc quấy với chủ tiệm, khiến chủ tiệm khổ không nói nổi.
May mắn hiện tại mọi đau khổ đã qua, thầy giáo chăm chú nhìn chủ tiệm thuần thục chăm sóc bé con, đột nhiên nói một câu: “Hay là 2 chúng ta chắp vá với nhau đi.”
Chủ tiệm: “…”
Đây không phải là lần đầu tiên chủ tiệm nghe thầy giáo nói ra đề nghị này, mới đầu y còn thẹn thùng xấu hổ, giờ chuyển qua bình thản, bất đắc dĩ.
Thầy giáo thấy chủ tiệm không để ý tới mình thì lấy cái nĩa chọc chọc y: “Sao vậy? Đang nói chuyện với anh đó.”
Chủ tiệm quay đầu trừng mắt liếc nhìn thầy giáo, trước tiên y lau miệng cho bé Dung, sau đó nghiêm túc nói: “Thầy nghiêm túc sao?”
Thầy giáo thấy chủ tiệm nghiêm túc như vậy, lập tức nghẹn một cục.
“Chúng ta tính toán một chút.” Chủ tiệm nói: “Tôi chưa lập gia đình, thầy thì li hôn. Tôi không có con, thầy lại có một bé gái. Tôi kinh doanh tự do, thầy làm công ăn lương. Tôi đẹp trai tuấn tú, thầy…”
Thầy giáo nghe y nói vậy thì nghẹn cười, hỏi: “Tôi thế nào?”
“Cũng bình thường thôi.” Chủ tiệm nhắm mắt nói bừa: “Chúng ta mà ở bên nhau không chừng tôi còn phải chia sẽ tiệm ăn vặt, như thế nào cũng là tôi thiệt, cho nên…”
Chủ tiệm lắc đầu như trống bỏi, nói: “Chúng ta không hợp.”
“Được rồi.” Thầy giáo thở dài cụng ly với chủ tiệm, nói: “Vậy anh giúp tôi tìm người phù hợp đi.”
Nói xong nhếch miệng cười một cái: “Nam nữ gì cũng được.”