CHƯƠNG 1
Việc buôn bán của tiệm ăn vặt không phải quá tốt, nguyên nhân là do dùng nguyên liệu tốt cho nên giá cả không hề rẻ, nhưng vì nghĩ đến sức khỏe của các bạn học sinh cho nên y không chọn những thứ không tốt.
Lúc thầy giáo vừa mới đến trường thực tập thì y đã vừa mắt rồi, nhưng ngại thân phận mình kém hơn người ta nên không dám bắt chuyện.
Cuộc nói chuyện đầu tiên của 2 người họ là do thầy giáo bắt chuyện trước, một em học sinh trong lớp của thầy đột nhiên thượng thổ hạ tả, hỏi em ấy thì mới biết là do em ấy ăn phải thực phẩm bẩn, còn nói là mua ở một tiệm ăn vặt.
Thầy giáo nghe được tin này thì lập tức hùng hổ đi hỏi tội, chạy đến trước cửa tiệm ăn vặt, đầu tiên là nói ‘xin thứ lỗi’, sau đó lại nói: “Có phải có một em học sinh nam cắt tóc bum bê chạy đến chỗ anh mua đồ ăn không?”
Thầy giáo nói không đầu không đuôi, việc buôn bán ở tiệm ăn vặt tuy không quá tốt nhưng mỗi ngày cũng có không ít học sinh đến mua đồ ăn, chủ tiệm thật sự không nhớ nổi học sinh nam cắt tóc bum bê là em nào, y không thể nói không thành có, cho nên nhất thời chỉ có thể nói lắp bắp là không biết.
Thầy giáo thấy thái độ của y như vậy căn bản không đáng tin, cho rằng y đang nói dối, dưới tình huống không có chứng cứ, thầy giáo đành phải tức giận quay về lớp ôm em học sinh đi bệnh viện, trước khi lên taxi còn hung dữ nói chủ tiệm chờ đó.
Chủ tiệm là người thành thật, nghe xong câu đó thì ở lại tiệm chờ đến hơn 10 giờ tối, ai ngờ thầy giáo đã sớm quên chuyện này.
Nhưng mà cũng còn may, hôm sau thầy giáo đến xin lỗi, nói em học sinh kia ở bệnh viện đã nói mình có mua thịt chiên ở tiệm ăn vặt cách đây 2 ngày rồi, hôm qua bị đau bụng là do uống nước máy. Thầy giáo xin lỗi vì thái độ của mình ngày hôm qua, còn mua thêm một phần chân gà ở tiệm.
Chủ tiệm rất vui, y kích động rải thêm kha khá bột ớt cay lên trên, kết quả thầy giáo chỉ có thể ăn hơi cay cảm thấy hương vị của món ăn không khác gì những chỗ khác nên không mua nữa.
Sau đó mỗi khi gặp nhau 2 người đều mỉm cười chào hỏi, rất ít nói chuyện với nhau, cho đến mùa xuân năm thứ 2 kể từ khi biết nhau, thầy giáo gửi thiệp cho chủ tiệm.
“Tôi không có nhiều bạn bè.” Thầy giáo cười đôi mắt cong thành vầng trăng non: “Anh đồng ý tới uống rượu mừng không? Không cần gửi tiền mừng đâu.”
Ngày thầy giáo kết hôn chủ tiệm không đi, y cảm thấy mình cũng không phải bạn bè thân thiết gì với thầy giáo, đi chỉ có xấu hổ hơn thôi, vì thế y trân trọng cất thiệp cưới vào tủ đầu giường, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn, vuốt ve tên của thầy giáo.
CHƯƠNG 2
Mùa hè năm thứ 3, việc buôn bán cuối cùng cũng tốt hơn. Ban đầu trường tiểu học bên cạnh công viên được đổi thành trường trung học, công trình xây dựng mới có mấy tháng đã hoàn thành, là người chứng kiến quá trình xây dựng từ đầu tới cuối, chủ tiệm hoài nghi công trình này có phải sử dụng vật liệu từ formaldehyde hay không?
Formaldehyde (còn được gọi là formol hoặc fomanđêhit) là một hợp chất hữu cơ không màu, dễ bay hơi, có công thức hóa học là H2CO. Nó là một chất khí có mùi hăng mạnh. Formaldehyde được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực như sản xuất vật liệu xây dựng, sản phẩm gia dụng, y học, và bảo quản mẫu thí nghiệm.
Cuối năm ngoái thầy giáo chào đón đứa con đầu lòng, là một bé gái rất đáng yêu, rất thích ê ê a a nói chuyện. Sau khi vợ thầy sinh em bé được một ngày thì thầy hứng thú bừng bừng chạy đến tặng chủ tiệm một giỏ trứng gà đỏ, nghe được chủ tiệm nói lời chúc mừng thì nhịn không được mà khoe video về em bé cho chủ tiệm xem, vừa xem vừa giải thích, có thể thấy thầy giáo rất hạnh phúc khi được làm ba.
Chủ tiệm ăn nói vụng về, cũng không phải là một người học cao, y luôn tuân thủ quy tắc nói ít làm nhiều, ngày đó khi thầy giáo đưa trứng gà đỏ tới thì y cũng đứng đó nói chuyện với thầy một lúc lâu.
Thật ra chủ yếu là thầy nói, y đứng nghe, nghe được một nửa thì trái tim lại ẩn ẩn đau, cho đến khi nghe thấy giáo viên lớp khác gọi thầy giáo đi cùng thì chủ tiệm mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Vợ của thầy giáo rất xinh đẹp, nghe nói là y tá, làm việc ở một bệnh viện lớn trong thành phố.
Rất tốt.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng chủ tiệm, vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc, thầy giáo xứng đáng có được hạnh phúc như vậy.
Bởi vì công việc buôn bán tốt nên chủ tiệm quyết định không đi nữa, y cùng chủ nhà ký hợp đồng thuê thêm 2 năm. Ban đầu chủ nhà không muốn cho thuê, chủ nhà và những người khác có cùng suy nghĩ là chủ tiệm bán đồ ăn không đàng hoàng, trước đó còn cùng con trai đến tiệm ăn văn khảo sát. Con trai chủ tiệm quan sát một vòng xung quanh thì thấy rất sạch sẽ, mọi thứ cũng rất ngăn nắp, còn tốt hơn người thuê trước gấp mấy lần. Vì vậy con trai chủ nhà nói lại với ba mình, chủ nhà nghĩ tới nghĩ lui mới chịu đồng ý.
Sau đó chủ tiệm mới biết thì ra cháu nội của chủ nhà cũng học tiểu học ở đây, đó là một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh, chủ tiệm gặp qua cũng cảm thấy rất đáng yêu. Mỗi khi thấy cậu nhóc dẫn theo mấy đứa nhóc khác đến đây xem y làm đồ ăn y đều kêu bọn nhóc đứng xa một chút, đừng để bị dầu văng trúng.
Cuối năm thứ 3, nghe nói thầy giáo và vợ li hôn, bé con ở với thầy giáo.
Chuyện này là chủ tiệm nghe giáo viên khác nói, lúc ấy cô giáo đó đang mua văn phòng phẩm kế bên tiệm ăn vặt, lúc chủ tiệm dọn dẹp đồ thì nghe được cô giáo nhắc đến tên của thầy giáo, cụ thể là: “Nói cái gì mà phải theo đuổi đam mê của mình, nói thầy ấy đợi mình thêm mấy năm, tôi cũng chịu thua luôn, sao lại có người phụ nữ bỏ con lại mà theo đuổi đam mê chứ?”
Tay chủ tiệm run lên, đồ đạc rớt xuống đất, lúc y đang khom người nhặt đồ lên thì nghe được bên ngoài tiệm ăn vặt có người nói: “Ông chủ, cho một phần bánh chuối.”
Chủ tiệm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của thầy giáo.