Những năm qua, Hạ Lăng và Hạ Đàm đi theo Hạ Giác, cũng đã từng đến không ít nơi, trải qua nhiều chuyện, thấy đủ loại kỳ văn dị sự. Lần này, hắn đem tất cả những chuyện đó ra kể lại cho Dung Nhan nghe.
Hạ Lăng nói chuyện rất có duyên, thẳng thắn, sảng khoái, lại thêm cảm xúc phong phú, khiến Dung Nhan cảm thấy hắn có khiếu “kể chuyện” bẩm sinh.
Hạ Giác cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu, nhờ vậy mà bầu không khí trong đội hành trình so với ngày hôm qua thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn.
Có đôi khi, kết thúc một ngày đường, họ chưa chắc đã kịp đến thành trấn tìm khách điếm nghỉ lại, mà hôm nay đúng là như vậy.
Khi mặt trời đã gần lặn, cả đoàn vẫn còn ở nơi hoang dã.
Nhưng hiển nhiên, Hạ Giác và mọi người đều đã quá quen với tình cảnh này. Đội ngũ dừng lại bên đường, lập tức bắt tay chuẩn bị nghỉ đêm ngoài trời.
Hạ Giác bế Dung Nhan xuống ngựa, hỏi nhỏ: “Có muốn ăn gì không? Huynh bảo người làm cho muội.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT