Trời trong xanh, gió nhẹ, nắng ấm chan hòa.
Dung Nhan ngồi trên lưng ngựa, ủ rũ không có tinh thần, thỉnh thoảng lại đưa tay gãi mặt, rồi ngọ nguậy không yên.
Hạ Giác nhíu mày, vừa định mở miệng trách, bỗng nhớ đến chuyện tối qua, giọng liền mềm hẳn đi: “Làm gì mà nhúc nhích suốt thế?”
“Bị nắng.” Dung Nhan lầu bầu.
Hạ Giác ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chói chang gay gắt. Với hắn thì chẳng sao, đã quen từ lâu, nhưng lại quên mất cô khác bọn họ.
Hắn nhớ hôm qua nắng cũng không kém: “Thế hôm qua không nắng chắc?”
Dung Nhan gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT