Nhiều năm không gặp, Dung Nhan vẫn giống hệt như xưa, chỉ cần một trận ho khẽ thôi cũng đủ khiến hắn rối loạn cả lòng dạ.
Nguyên tắc của Hạ Giác khi cầm binh luôn là: mối họa ngầm, nhất định phải nhổ tận gốc. Nhưng Dung Nhan là người, hắn đâu thể giải quyết cô như một hiểm họa được.
Giữa hắn và Dung Nhan, mệnh số vốn đã xung khắc, chẳng phải đó sao——vừa mới ăn cùng một bữa cơm mà cô đã phát bệnh. Nếu còn ở thêm, hắn thật sự lo cô sẽ hương tiêu ngọc vẫn mất.
Hạ Giác quả thật chẳng còn cách nào, huống chi nơi đây là phủ đệ của cô, hắn đành phải là người rời đi.
“Thật vậy sao?” Dung Nhan lúc này mới thở phào nở nụ cười nhẹ nhõm, “Muội còn tưởng Giác ca ca là chán ghét muội rồi chứ.”
Hạ Giác sững lại, bàn tay không tự chủ đưa lên xoa sống mũi, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên, bật cười gượng gạo: “Ha ha, muội vẫn sống tốt thế này, ta có gì để mà chán ghét?”
Nào ngờ, Dung Nhan ngẩn người, rồi như chìm trong nỗi niềm, khẽ cười khổ thì thầm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT