Dung Nhan dường như không phát hiện sự khác biệt rất nhỏ này, cười nói: “Lục Hoài Châu, ngươi đây là đi đâu vậy?”
Nghe được cái tên, Thiều Cảnh nhướng mày, ý vị không rõ mà đánh giá thanh niên trường thân ngọc lập đối diện.
“Đi tìm chút trúc tía, chuẩn bị làm vài món đồ chơi giải khuây.” Lục Hoài Châu cười nhạt đáp lại.
“Cái đồ chơi nhỏ gì?” Dung Nhan tò mò nói.
“Dung cô nương, vị này…” Lục Hoài Châu lướt mắt nhìn Thiều Cảnh bên cạnh cô, trên mặt lộ ra một chút tò mò.
Dung Nhan sững sờ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Xem cái trí nhớ của ta này.”
Cô nghiêng người đi, “Đây là sư huynh ta, Thiều Cảnh.”
Sau đó lại nhìn về phía Thiều Cảnh: “Tứ sư huynh, vị này là bệnh nhân của muội, Lục Hoài Châu.”
“Lục công tử.” Thiều Cảnh ý vị thâm trường nói, “Thật là đã nghe danh từ lâu a.”
Lục Hoài Châu không ngạc nhiên, e rằng từ đêm hôm đó, tên của mình đã lan truyền giữa các sư huynh muội của họ rồi.
Hắn đạm nhiên gật đầu: “Thiều công tử.”
Ra vẻ đàng hoàng nhưng lại có thể dụ dỗ cho Dung Chiêu Chiêu thà cãi lời sư phụ cũng kiên trì trị liệu cho hắn, nhất định không phải kẻ tầm thường, Thiều Cảnh khinh thường nghĩ.
Tròng mắt hắn vừa chuyển, thân mật sờ sờ đầu Dung Nhan, “Được rồi, trời không còn sớm, muội nghỉ ngơi cho tốt, huynh không quấy rầy muội nữa.”
Dung Nhan quái dị nhìn chằm chằm hắn, vừa há miệng đã bị hắn cắt ngang: “Sư huynh đi đây.”
Trước khi đi còn xoa rối tóc Dung Nhan một phen.
Thiều Cảnh xoay người, sắc mặt lạnh lẽo trầm như nước, hắn không bỏ qua ánh mắt Lục Hoài Châu đã trầm xuống khi hắn sờ đầu Dung Chiêu Chiêu.
Bụng dạ khó lường, lòng muông dạ thú, nếu không phải Dung Nhan cứ nhất quyết giữ hắn ta lại, hắn nhất định lập tức sẽ đuổi hắn ra khỏi cốc.
Còn cái cô Dung Chiêu Chiêu kia, cứ như ngốc tử vậy.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lại rẽ ngược đường trở về, đẩy Dung Nhan đang thất thần chưa kịp hoàn hồn về phía cổng lớn Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, vừa đi vừa đường hoàng nói: “Không được, sư phụ nói đưa muội về, thiếu một bước cũng không tính là đưa muội về.”
Mãi đến khi nhìn thấy Dung Nhan đã vào Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, Thiều Cảnh mới buông tay, không đợi Dung Nhan nói chuyện, hắn liền vô cùng vội vã rời đi.
Trừ câu nói ban đầu, tất cả những gì sau đó đều hoàn toàn bỏ qua Lục Hoài Châu.
Dung Nhan đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Thiều Cảnh, tư thế đó giống như đang bị chó dí vậy.
Thiều Cảnh: Hình ảnh huynh đệ muội tình thương mến thương, ở lại thêm một giây là lộ tẩy.
Cô hoàn hồn lại, cùng Lục Hoài Châu bên ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, xấu hổ cười một chút: “Ha ha, sư huynh ta người đó, huynh ấy, huynh ấy chính là như vậy.”
Lục Hoài Châu tự nhiên cảm nhận được sự không ưa của Thiều Cảnh đối với mình, trong mắt hắn lóe lên một tia ám quang, cười khổ lắc đầu: “Không sao cả, chắc là ta có chỗ nào đó khiến Thiều công tử bất mãn, mới chọc đến hắn sinh ghét.”
“Không có đâu.” Dung Nhan không cần suy nghĩ phủ nhận nói, “Sư huynh sẽ không tính toán chi li như vậy, huynh ấy từ trước đến nay tản mạn, tuyệt không phải người lòng dạ hẹp hòi.”
“Chắc là, huynh, huynh ấy vội vã trở về, là để thử cái lò luyện đan ô kim mới tới tay.” cô an ủi mà cười với Lục Hoài Châu, “Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
“Trà ngon, trà ngon a.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Dung Nhan liếc nhìn vào hải ý thức, hệ thống đang ôm chiếc bánh matcha nhỏ trong tay, ăn ngấu nghiến đến là vui.
“Em đang ám chỉ cái gì?”
“À? Em không có mà.” Hệ thống vô tri đảo mắt.
Dung Nhan nhìn chằm chằm miếng bánh kem nhỏ trong tay nó, ý có điều chỉ: “Đúng thật là trà ngon.”
Hệ thống giả vờ không nghe thấy.
....…
Lục Hoài Châu ôm một bó trúc tía trở lại Xuân Quy Viện, khóe miệng hắn vẫn còn treo nụ cười dang dở, ngay lập tức liền mím thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén như dao.
Hắn tùy ý ném đi, bó trúc tía bịch một tiếng rớt xuống đất, tùy tiện rơi rãi ra.
Lục Hoài Châu cúi đầu, khoanh tay rót một ly trà.
Trường Thanh Cốc tiếp giáp Vu Thành, nhưng nước trà lại vượt xa so với tiểu thành biên thùy cách vách.
Nước trà trong xanh biếc, vào miệng hồi ngọt, trà ngon như vậy mà chỉ dùng để chiêu đãi người bệnh, càng không biết chi phí của các đệ tử trong cốc là bao nhiêu.
Mà Dung Nhan chính là hòn ngọc quý trên tay một nơi giàu có, hào phóng như vậy.
Hương trà lượn lờ, lá trà trong ly chìm nổi, cũng như tâm trạng của Lục Hoài Châu lúc này.
Dung Nhan là người đơn giản thuần túy, Lục Hoài Châu tin cô thật lòng muốn chữa khỏi cho mình, nhưng những sư huynh sư tỷ của cô, lại không phải ai cũng như cô.
Thiều Cảnh đối với hắn ghét bỏ không chút che giấu, chắc rằng những người khác cũng có thái độ tương tự.
Một hơi uống cạn trà, Lục Hoài Châu cúi đầu nhìn chén trà trong tay.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, sứ bạch ngọc trong tay biến thành bột mịn, gió thổi qua, rào rào rơi xuống đất.
Lục Hoài Châu mày mặt lạnh lùng, Lục Nham và Chu Thị đều đã chết, Lục Thành Huy cũng không còn, nhưng vẫn sót một người bỏ trốn mất dạng.
Nữ tỳ tên Liên Cơ bên cạnh Chu Thị, hắn lật tung toàn bộ hầu phủ cũng không tìm thấy ả.
Tô Thị chết, tà dương chiếu trên người hắn, tà khí, đủ loại dấu hiệu cho thấy, tất cả những điều này đều không thể thoát khỏi liên quan đến ả ta.
Trốn đi, cho dù trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng nhất định sẽ bắt được ả ta.
Khóe môi Lục Hoài Châu chậm rãi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Hắn phải sống sót, thù của hắn, thù của mẫu thân, hắn đều phải tự tay đòi lại. Chỉ có Dung Nhan đứng bên cạnh hắn, hắn mới có thể sống sót.
“Lục công tử có ở đó không?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu đồng.
Lục Hoài Châu sững sờ, hắn ở đây nhiều ngày như vậy, tiểu đồng chưa từng tìm hắn ngoài giờ đưa thuốc.
“Chuyện gì vậy?”
Hắn lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi.
“Là thế này, nhị sư huynh đã trở về, nghe nói Dung sư tỷ đang trị liệu cho ngài, đặc biệt mời Lục công tử đến Tĩnh An Các tái khám.”
Tới rồi.
Lục Hoài Châu thầm nghĩ, vừa mới gặp Thiều Cảnh, vị nhị sư huynh này liền gấp không chờ nổi mà mời mình qua.
Hắn cười cười, khóe miệng cong lên một độ lạnh lẽo.
Lục Hoài Châu đang chuẩn bị mở cửa, ánh mắt chạm đến những cây trúc tía tán loạn, bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Lòng bàn tay đặt sau cánh cửa nắm chặt, một lát sau, Lục Hoài Châu mặt không biểu cảm nhặt trúc tía lên, xếp gọn gàng đặt lên bàn bên cạnh.
...…
Sau khi Dung Nhan rời khỏi Tĩnh An Các, Tây Trác càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Tiểu sư muội từ trước đến nay hiểu rõ lý lẽ, ngoan ngoãn đáng yêu, dù cho tính tình cứng cỏi bướng bỉnh, nhưng cũng hiếm khi thấy cô làm theo ý mình.
Lần này quả thực không thể tưởng tượng nổi, tình nguyện mạo hiểm bị sư phụ quở trách, trừng phạt, xem nhẹ lời khuyên của họ, vẫn muốn khăng khăng che chở người đó.
Cái người tên Lục Hoài Châu, nhất định có vấn đề!
Nghĩ đến đây, Tây Trác đột nhiên ổn định tinh thần, nỗi bực bội trong lòng rơi xuống đất.
Tất nhiên là như thế này! Nếu không, tiểu sư muội ngây thơ ngoan ngoãn của hắn sao lại khác thường đến vậy?
Giống như đa số các bậc phụ huynh nhìn con cái mình, luôn tự động mang theo kính lọc, Hề Trác cũng vậy, trong mắt hắn, Dung Nhan chính là tiểu sư muội tốt nhất.
Nếu có hành vi nào không tốt, đó cũng không phải ý định ban đầu của cô, nhất định là có kẻ gian đang âm thầm dụ dỗ.
Tây Trác nghẹn khuất lâu nay đột nhiên tinh thần sảng khoái.
Hắn ngẩng đầu, gọi đệ tử ngoài cửa: “Người đâu, đến Xuân Quy Viện, mời vị Lục công tử mà Chiêu Chiêu đang chẩn trị đến gặp ta.”
Hắn muốn xem, tên Lục Hoài Châu này, rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà có thể khiến tiểu sư muội thần hồn điên đảo đến vậy.