Dung Nhan ngửa đầu, “Trường Thanh Cốc không thu kẻ gian ác, nhưng Lục Hoài Châu phòng thủ biên cương mấy năm, hộ cương an bang, công tích như vậy cũng không thể bù đắp sao?”
“Chiêu Chiêu.” Giọng Tây Trác nặng thêm vài phần, “Chuyện này không phải thứ chúng ta có thể định đoạt. Từ nhỏ muội được sư phụ một tay nuôi lớn, tính tình của người, muội rõ hơn ai hết.”
“Hãy tự hỏi lòng mình, muội muốn cứu người đó, sư phụ liệu có đồng ý không?”
Bất trung bất hiếu, không lễ bất nghĩa, Trường Thanh Cốc nhất quyết từ chối thu nhận.
Dung Nhan nghe xong lại vẻ mặt vui vẻ: “Vậy sư huynh sẽ không ngăn cản em trị liệu Lục Hoài Châu à?”
Tây Trác nghẹn lời.
Vân Sơ nhìn thẳng hắn một cái, bất đắc dĩ buông tay.
Xem đi, trước đây cô cũng từng nói với sư muội như thế, nhưng Chiêu Chiêu cứ như khúc gỗ, chẳng nghe lọt tai.
Giờ thấy Tây Trác cũng nếm trải mùi vị giống mình, Vân Sơ trong lòng lại có cảm giác cân bằng quái dị.
Tây Trác nghẹn khuất nhắm mắt, thở sâu một hơi mới mở ra, thần sắc hắn không vui liếc Dung Nhan một cái: “Muội đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Dung Nhan bỗng dưng có chút thấp thỏm, cô bất an liếc nhìn Tây Trác, cúi đầu xuống, giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định: “Vâng ạ.”
Tây Trác nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Dù sao cũng là tiểu sư muội hắn nhìn lớn lên, cuối cùng chỉ thở dài, dịu giọng: “Từ trước đến nay muội là người có chủ kiến, sư huynh thuyết phục không được muội, cũng sẽ không cưỡng ép muội thay đổi. Chỉ là… muội phải suy xét kỹ hậu quả, hình phạt vì cãi lời sư phụ, các sư huynh sư tỷ nhiều lắm cũng chỉ có thể nói đỡ, không ai thay muội chịu phạt được.”
Dung Nhan lại cảm thấy áy náy, hốc mắt cô hơi ửng hồng, trong lòng một dòng nước ấm xẹt qua.
Vân Sơ cũng lộ ra nụ cười khổ, còn có thể làm sao bây giờ đây, những gì cần nói cô và Tây Trác cũng đã nói, Dung Nhan khăng khăng muốn trị liệu cho Lục Hoài Châu, bọn họ cũng không thể ép Dung Nhan từ bỏ.
Cô hít sâu một hơi, trong đầu đã hiện lên dáng vẻ sư phụ nổi trận lôi đình, chỉ có thể cầu nguyện đến lúc đó sư phụ đừng tức giận quá, chừa cho bọn họ chút đường sống để giúp Chiêu Chiêu nói chuyện.
Dung Nhan nắm chặt nắm tay, nhìn nhị sư huynh và tam sư tỷ, ngữ khí dần dần kiên định: “Sư huynh sư tỷ yên tâm đi, muội có cách của muội, nhất định sẽ không để các người bị liên lụy.”
Vân Sơ lại tức giận nói: “Chúng ta cũng sẽ không có việc gì, nhiều lắm là bị huấn một trận thôi, muội vẫn nên nghĩ xem đến lúc đó nên ăn nói thế nào với sư phụ đi.”
Tây Trác không nói chuyện, hắn mặt ủ mày chau ngồi sang một bên, xua xua tay bảo họ về trước.
Dung Nhan còn định nói gì nữa, nhưng Tây Trác đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng là không muốn nghe thêm, cô mím môi, cùng những người khác rời khỏi Tĩnh An Các.
Thiều Cảnh rất có hứng thú xem toàn bộ quá trình, vỗ vỗ cánh tay nhị sư huynh bên cạnh đang có vẻ mất hết sức lực, rồi nhanh chân đuổi theo Dung Nhan.
Nơi ở của Vân Sơ và Lưu Huỳnh Tiểu Trúc không tiện đường, Dung Nhan và cô ấy tách ra ở ngã rẽ.
“Sư tỷ, yên tâm đi, không cần lo lắng cho em.”
Vân Sơ có lệ sờ sờ đầu cô, xoay người rời đi.
“Chiêu Chiêu.”
Vừa nghe cái giọng cà lơ phất phơ này, Dung Nhan lập tức biết người đến là ai.
Cô quay lưng lại với người vừa đến, trong mắt thoáng hiện một tia hứng thú. Đợi đến khi Thiều Cảnh bước đến trước mặt, cô lập tức đổi sắc mặt, phối hợp với thiết lập nhân vật mà trợn mắt trắng: “Làm gì?”
Thiều Cảnh chẳng hề bận tâm đến thái độ của cô. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hai người họ đã quen sống kiểu oan gia vui vẻ như thế.
Hắn chắp tay sau lưng, bước vòng qua bên cạnh cô, làm ra vẻ thâm tình như Tây Thi ôm ngực, nghiêm túc nói: “Giao lưu chút cảm tình thôi mà. Bao lâu rồi chưa gặp, muội lại chẳng nhớ nhung tứ sư huynh gì cả. Đúng là vô tình.”
Hắn nói thì nghe có vẻ thương tâm cực kỳ, nhưng nếu không phải cái giọng điệu vừa dỗi vừa rít qua hàm răng kia, thì sắc mặt này cũng suýt khiến người ta tin thật.
Cô làm bộ làm tịch xoay người: “Vừa mới nhận được cái lò đan mới, còn rảnh để than thở nữa à? Xem ra lễ vật của nhị sư huynh cũng chẳng vào được mắt huynh rồi.”
Cô gật gù, làm ra vẻ thấu hiểu: “Thế thì để muội thay huynh nói với nhị sư huynh một tiếng, khỏi cần cảm ơn.”
“Ai ai ai!” Thiều Cảnh một tay giữ chặt nàng, “Sư huynh đùa với em thôi, gì mà tích cực vậy?
“Ai ai ai!” Thiều Cảnh một phen giữ chặt lấy nàng, “Sư huynh chỉ cùng ngươi nói đùa thôi, ngươi làm gì mà nghiêm túc như thế?”
Dung Nhan lúc này mới liếc mắt nhìn hắn: “Huynh không vội đi nghiên cứu bảo bối mới đến của huynh đi?”
“Lời này muội nói ra, nghe như huynh là hạng người chẳng hề để tâm đến đồng môn huynh đệ vậy.” Thiều Cảnh đưa tay huých nhẹ vào cô, “Muội bên dưới kia… rốt cuộc là thế nào?”
Nghe vậy, Dung Nhan ngẩng đầu nhìn hắn. Dù trên mặt Thiều Cảnh vẫn mang vẻ biếng nhác như thường, nhưng ánh mắt nghiêm túc kia lại không thể nào giả vờ được.
Thanh mai trúc mã, mười mấy năm tình nghĩa đồng môn, tuy hiện tại hắn đích xác không còn quá để tâm tới sự vụ trong cốc, một lòng chỉ vùi đầu vào luyện đan, nhưng đối với tranh chấp giữa nhị sư huynh và tiểu sư muội, hắn lại chưa từng thật sự làm ngơ.
Dung Nhan mím môi, từ trong lòng móc ra phong thư kia, một chưởng chụp lên người Thiều Cảnh.
Thiều Cảnh mở thư ra, rất lâu sau, vẻ mặt không chút để ý dần dần trở nên nghiêm túc.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, “Muội thật sự muốn cứu hắn?”
Dung Nhan đối diện với ánh mắt ủ dột của hắn, rũ mắt gật đầu: “Vâng.”
“Xuy.”
Hắn cười khẩy, “Cứ tưởng chuyện lớn gì, một người như vậy, cũng đáng để các người tranh giành qua lại sao?”
Dung Nhan khó hiểu, nghiêng đầu: “À?”
“Sư huynh, ý lời này của huynh là, huynh cũng ủng hộ muội sao?”
Trong số các sư huynh sư tỷ, chỉ có Thiều Cảnh là người đầu tiên đứng ra ủng hộ mình, Dung Nhan như được cổ vũ, tinh thần phấn chấn, vui vẻ nói với Thiều Cảnh.
Thiều Cảnh lại lập tức kéo giãn khoảng cách lùi lại một bước: “Huynh không phải, huynh không có, đừng nói bậy.”
Hắn khinh thường quay mặt đi: “Huynh chỉ là nói, muội muốn làm gì thì cứ làm đi, từ nhỏ đến lớn, muội đã quyết định rồi, ai cản trở được muội?”
Dung Nhan lại nhìn cổ hắn đang đỏ ửng, thầm cười trộm.
Hệ thống như suy tư gì đó gật gật đầu: “Đây là ngạo kiều trong truyền thuyết sao?”
Cô giả vờ không hiểu hắn nói, càng thêm kiên định: “Yên tâm sư huynh, không cần nói nhiều, muội đã hiểu ý huynh rồi.”
Thiều Cảnh lại trừng mắt, chỉ vào Dung Nhan nói: “Thận trọng trong lời nói và việc làm, muội đừng có hại huynh đấy.”
“Thật sao?” Dung Nhan sâu kín nói, “Muội sẽ không kể công, chờ sư phụ về muội sẽ nói với người, khi tất cả mọi người phản đối muội, chỉ có tứ sư huynh thân yêu của muội kiên định đứng sau muội, nói với muội…”
“Câm miệng, nha đầu thúi.” Thiều Cảnh nào còn có thể không biết cô cố ý, giơ tay định cốc đầu cô một cái.
Dung Nhan cất bước liền chạy, “Lêu lêu lêu, không đuổi kịp muội đâu, ha ha ha…”
Thiều Cảnh tức đến ngứa răng, sư tỷ sư huynh đều không có biện pháp gì với hắn, thế mà mỗi lần đều bị cái nha đầu chết tiệt này chọc giận đến mức giậm chân. Hắn vội vàng đuổi theo sau: “Cho đứng lại cho huynh! Không được đi cáo trạng với sư phụ, nghe thấy chưa!”
“Cái gì cái gì, muội không nghe thấy!”
“Dung Chiêu Chiêu!”
“Tứ sư huynh, huynh chạy chậm quá, có phải luyện đan lâu rồi, làm thân thể yếu đi rồi không?” Dung Nhan nói, còn thông cảm thở dài.
“Thật sao?” Thiều Cảnh cười âm trầm, “Muội tốt nhất đừng rơi vào tay huynh.”
Cốc đầu cô một cái thật mạnh, cô sẽ biết thân thể mình có tốt không.
Hai người cãi nhau ầm ĩ suốt đường, vừa đến Lưu Huỳnh Tiểu Trúc thì đúng lúc đụng mặt Lục Hoài Châu.
Thấy Dung Nhan và Thiều Cảnh vui cười đùa giỡn, bộ dạng thân thuộc đến cực điểm, ánh mắt Lục Hoài Châu tối sầm lại.
“…Dung cô nương.”
Hai chữ “Chiêu Chiêu” dạo qua một vòng ở đầu lưỡi hắn, Lục Hoài Châu rốt cuộc cũng nuốt xuống.