“Tây công tử.”
Lục Hoài Châu đặt tay phải lên bàn, khóe miệng phác họa một nụ cười nhẹ: “Kết quả thế nào?”
Tây Trác hết sức chuyên chú bắt mạch cho người trước mắt, thầm đánh giá hắn.
Nam tử trước mặt rạng rỡ như trăng sáng, thân hình thon dài, hắn hơi cúi người. Gương mặt như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, ngũ quan lập thể và sâu sắc, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài kia, dường như có thể thấu rõ lòng người, nhưng lại luôn mang theo vài phần bất cần, khiến người ta không thể nắm bắt.
Tây Trác coi như đã hiểu vì sao hắn luôn mặc y phục màu xanh lam. Ngũ quan quá mức đậm nét, tính công kích quá mạnh. Màu xanh lam độc đáo mới có thể làm nhạt đi vẻ bí ẩn đó.
Hắn thu tay lại, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Lục công tử, như ngài đã nói về bệnh trạng, liệu pháp của tiểu sư muội tất nhiên không sai.”
“Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn tắm thuốc, có một việc e rằng ngài phải chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Lục Hoài Châu nâng mí mắt: “Tây công tử có ý gì?”
“Mấu chốt để giải độc là một loại dược liệu tên là Nguyệt Sâm Thảo. Điều kiện sinh trưởng của nó rất khắc nghiệt, xung quanh có rất nhiều rắn độc, không thể trồng trong cốc, chỉ sinh trưởng đơn độc ở Nam Cương.”
Tây Trác không nói dối. Trong cốc quả thật không thể trồng được, nhưng mà…
Lúc sư phụ còn trẻ đi du lịch khắp thiên hạ, khi đến Nam Cương đã tình cờ mang về một cây Nguyệt Sâm Thảo. Mấy năm nay dùng để chữa bệnh cứu người đã hết hơn phân nửa, hiện giờ chỉ còn lại gốc cuối cùng.
Dung Nhan biết chuyện này, đơn thuốc cô kê đương nhiên sẽ không sai.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, sư phụ hắn thật sự sẽ cam tâm tình nguyện lấy nó ra để cứu Lục Hoài Châu sao?
Tây Trác thu lại tấm khăn lót tay, liếc nhìn hắn một cái. Mức độ nguy hiểm trong đó, hắn nhất định phải biết.
Lục Hoài Châu thu tay về, trong mắt còn mang theo vẻ kinh ngạc. Hắn cứ nghĩ Tây Trác sẽ nói cho mình biết Dung Nhan chẩn đoán sai, độc của hắn không có thuốc chữa.
Tây Trác không biết hắn đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ coi thường hắn.
Người học y đều biết danh tiếng quan trọng với bản thân mình đến mức nào. Một câu "khám sai" của hắn chẳng khác nào tuyên án tử hình cho Dung Nhan, khác gì hủy hoại cô chứ?
Tây Trác không có cách nào ngăn cản Dung Nhan, chỉ có thể vòng vo, gián tiếp cảnh báo Lục Hoài Châu này.
"Đa tạ Tây công tử." Lục Hoài Châu khẽ gật đầu với hắn rồi rời khỏi Tĩnh An Các.
Hề Trác thần sắc phức tạp nhìn bóng lưng hắn.
Rõ ràng nhìn cũng là một công tử hầu môn nho nhã lễ độ, cố tình lại lâm vào tranh chấp như vậy, thật đáng tiếc.
Hắn tiếc hận lắc đầu.
..…
Chạng vạng tối.
Pi Pi từ ngoài cửa sổ ló đầu vào, trong phòng im ắng. Nó quen thuộc quấn lên cánh tay nam nhân.
Lục Hoài Châu cúi đầu nhìn Pi Pi ngốc nghếch, trong mắt không khỏi mang theo vài phần ý cười.
Ngốc nghếch, giống hệt chủ nhân của nó.
Luôn dễ dàng bị những thứ trước mắt mê hoặc, không thể nhìn rõ dưới lớp vỏ bọc ấy rốt cuộc là người hay quỷ.
“Chiêu Chiêu.”
Bất chợt nghe thấy tên mình, Dung Nhan có chút mơ màng ngẩng đầu.
Lục Hoài Châu nói rất chậm, giọng hơi khàn: “Ta thật sự sẽ có một ngày được chữa khỏi sao?”
Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt rủ xuống, hàng mi dài run rẩy, trông vô cùng bơ vơ và yếu ớt.
"Đương nhiên." Dung Nhan kiên định nói.
Cô đỡ lấy vai Lục Hoài Châu, lặng lẽ nhìn hắn, cam đoan với hắn: “Lần đầu tiên gặp mặt ta đã nói với ngươi rồi mà, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người.”
“Quá trình này có thể rất dài, cũng sẽ rất đau, nhưng Lục Hoài Châu, ngươi đừng sợ nhé.”
Lục Hoài Châu nuốt khan, bàn tay rũ bên người vô thức siết chặt.
Lại là như vậy. Luôn là như vậy.
Tâm thần hắn chấn động, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, đêm tối đen kịt ấy.
Đó là cuối mùa thu, hắn còn rất nhỏ, chỉ mới năm tuổi. Lục Hoài Châu bé nhỏ thực sự đói đến không chịu nổi, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy.
Những người khác trong viện đều đã ngủ, hắn lén tránh mặt mọi người, chạy đến cửa. Cánh cửa quá cao, hắn quá lùn, cơ thể gầy nhỏ chỉ cao đến nửa cánh cửa là chưa đủ. Xung quanh gió lạnh rít lên như ma quỷ, bụng hắn đói đến cồn cào.
Hắn rất sợ hãi, bơ vơ ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất, hắn muốn ra bên ngoài, bên ngoài mới có thể tìm được đồ ăn.
Lục Hoài Châu kéo cơ thể mệt mỏi đi vòng quanh tường viện, muốn tìm một đoạn tường thấp hơn, như vậy hắn mới có thể trèo lên. Nếu không cẩn thận rơi xuống, nhiều nhất cũng chỉ bị thương một chút, ít nhất sẽ không chết, hắn cũng đã quen rồi.
Hắn đi dọc theo bức tường rất lâu, mỗi mặt tường trong mắt Lục Hoài Châu bé nhỏ đều cao ngất mây xanh. Nhưng may mắn thay trời không tuyệt đường người, cuối cùng cũng tìm thấy một cái lỗ chó ở góc Tây Bắc.
Lục Hoài Châu vui mừng khôn xiết, tay chân vội vàng bò theo lỗ chó ra ngoài. Nhưng đột nhiên, hắn nhận ra một ánh mắt lạnh lẽo. Ngoài tường có một con chó, nó đang rình mồi nhìn hắn. Lục Hoài Châu nhận ra con chó này, là con chó mà Chu thị nuôi, tên là Trì Phong, tính khí hung ác, tàn bạo, sở thích lớn nhất là cắn chết con mồi rồi xé xác ra ăn.
Chu thị lại rất thích nó.
Người mà mẫu thân để lại cho hắn không nhiều, chỉ có vài tiểu sai, nha hoàn, bà vú. Nhưng từ sau lần họ chạm mặt Trì Phong, thì không một ai trong số họ còn xuất hiện nữa.
Trì Phong đứng ngoài tường, nó nóng lòng muốn thử nhìn hắn, đôi mắt thú u ám xanh lè, gầm gừ hưng phấn như thể đã phát hiện ra con mồi.
Hắn sợ hãi đến toàn thân run rẩy, kêu lên một tiếng vội vàng bò trở lại. Nhưng khi lùi vào trong tường, vô tình hắn thoáng thấy bát của Trì Phong.
Trong bát toàn là thịt! Khác với bát cơm trống rỗng của mình, bát của Trì Phong đầy ắp thịt, nhưng con chó đó lại khinh thường nhìn lại, chỉ chăm chú nhìn hắn đầy hứng thú.
Lục Hoài Châu ngây người, mùi thịt trong bát như đang gọi mời hắn, hắn quá đói bụng. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Trì Phong, Lục Hoài Châu bỗng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình lấn át cả tiếng tim đập. Cứ thế, hắn như bị ma ám, chậm rãi vươn tay về phía chiếc bát dơ bẩn trên mặt đất.
Tiếng sủa của Trì Phong sẽ đánh thức hạ nhân, chờ bọn họ tỉnh dậy, mình nhất định sẽ bị bắt về.
Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!
Lục Hoài Châu nhỏ thần trí mơ hồ lắc đầu, thân hình hắn khựng lại, đột nhiên quay người bò ra ngoài lỗ chó, giống như một con chuột dơ bẩn nhảy ra ngoài, gạt đổ bát, cầm khối thịt dính đầy bùn đất nhét liên tục vào miệng.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?”
“Ta nghe thấy Trì Phong kêu, có chuyện gì vậy?”
“Đại công tử! Đại công tử mất tích rồi! Mau đi bẩm báo phu nhân.”
Trì Phong đột nhiên sủa dữ dội, hạ nhân cách một bức tường lập tức bị đánh thức. Ai nấy hoảng loạn khắp nơi tìm kiếm Lục Hoài Châu, hắn bên ngoài lỗ chó càng ngày càng sốt ruột.
Trì Phong không ngừng sủa lớn, nhưng xích sắt hạn chế hành động của nó. Nó nhìn Lục Hoài Châu bằng ánh mắt hung ác vô cùng, trong miệng không ngừng chảy ra nước bọt tanh hôi.
“Mau ăn đi, mau ăn đi, bọn họ sắp tới rồi, nhanh lên, ăn nhanh lên...”
Ôi trời ơi, đại thiếu gia, sao ngài lại trốn ở đây thế này, làm nô tỳ tìm muốn chết!"
“Đúng đó đúng đó, cái đứa mất mẹ này đúng là chẳng khiến người ta yên tâm nổi, nửa đêm rồi còn chạy loạn bên ngoài.”
Đám gia nhân, quản sự bị tiếng chó sủa dẫn tới, cầm đèn lồng soi lại thì thấy một bóng người bé nhỏ co rúm bên tường, run rẩy không ngừng.
Tất cả bọn họ đều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu châm chọc người dưới đất bằng những lời lẽ mỉa mai.
“Thôi thôi, kéo nó dậy đi, bẩn chết được.” Bích Vân, bà quản sự do Chu thị sai đến, bịt mũi, lườm Lục Hoài Châu bằng ánh mắt đầy khinh ghét.
Tiểu sai bên cạnh lập tức cúi đầu khom lưng: “Vâng, cô cô cứ nghỉ ngơi trước, việc nhỏ này nô tài làm được rồi.”
Dứt lời, sắc mặt hắn ta liền thay đổi, như trở mặt trong nháy mắt, hung hăng túm lấy Lục Hoài Châu, cười mà như không cười: “Đại công tử đúng là chẳng biết điều gì cả. Phu nhân đã dặn phải để ngài tĩnh dưỡng cho tốt, nửa đêm còn chạy loạn thế này, bảo tụi nô tài biết ăn nói làm sao đây, hử?”
Tay còn lại của hắn ta không ngừng véo vào da thịt Lục Hoài Châu. Nhưng người hắn đã gầy đến da bọc xương, tên tiểu sai véo mãi toàn là da, bực bội quá liền vung tay tát mạnh một cái vào lưng đứa trẻ.
“Khụ khụ khụ...”
Cái tát này giáng xuống, vừa vặn khiến miếng thịt Lục Hoài Châu còn chưa kịp nuốt xuống bắn ra ngoài.
Tiểu sai ngạc nhiên, thấy rõ Lục Hoài Châu nhổ ra thứ gì, lập tức đắc ý cười toe toét, buông tay đang xách hắn, chạy đến bên cạnh Bích Vân chỉ vào khối thịt trên mặt đất, tranh công nói: “Cô cô xem kìa, Đại công tử này thật sự giống như phu nhân nói, không thể lên mặt bàn, thế mà lại đi giành miếng ăn với súc sinh.”
Bích Vân theo tay hắn ta nhìn sang, che miệng cười khúc khích: “Ai ui thật đúng là, Đại công tử nửa đêm không ngủ được, chạy ra giành ăn với Trì Phong.”
“Đồ chó còn không ăn, hắn lại ăn ngon lành!”
“Chẳng phải vậy sao, lát nữa báo phu nhân, phải dạy dỗ hắn thật tốt!”
“Ha ha ha! Nhìn hắn thế kia, có phải ngay cả chó cũng không bằng không?”
“...”
Lục Hoài Châu bé nhỏ bị ngã xuống đất, sau lưng nóng rát đau đớn, nước mắt lập tức trào ra.
Hắn giãy dụa bò dậy từ mặt đất, còn chưa kịp định thần đã nghe thấy những lời như "ghê tởm hạ tiện", "đâu có chút dáng vẻ công tử hầu phủ nào".
Lục Hoài Châu rất muốn lớn tiếng phản bác, hắn không ghê tởm, cũng không hạ tiện, hắn chỉ là quá đói bụng, chờ hắn ăn no rồi sẽ không giành ăn của chó nữa.
Lục Hoài Châu hoảng hốt bơ vơ ngẩng đầu. Môi hắn khẽ nhếch định nói chuyện, nhưng đối diện với hắn chỉ là những ánh mắt chế nhạo, mỉa mai, ghét bỏ xung quanh…
Giống như hắn mới là con chó đang nằm bò trên mặt đất vẫy đuôi lấy lòng vậy.