“Hoa bỉ ngạn? Chẳng phải đó là loài hoa nở bên bờ Vong Xuyên, nơi giao thoa giữa tam giới sao?” Dư Linh Nhi kinh ngạc thốt lên.
Loài hoa bỉ ngạn ấy mọc tại nơi giao nhau giữa âm ty, nhân giới và thiên giới. Tương truyền, hương thơm của nó mê ly, khiến người ta quên đi mọi đau khổ, vui vẻ bước tới cõi vô ưu.
Nhưng tại sao Ngụy Kiếp lại nói rằng mùi hoa ngọc lan giống như mùi người chết?
Nghe Dư Linh Nhi đặt câu hỏi, Tiểu Tiêu trầm giọng đáp: “Có lẽ hai loại hoa này chỉ có mùi hương tương tự mà thôi. Chẳng hạn, ban ngày chúng ta ngửi thấy rõ ràng là mùi hoa ngọc lan, nhưng bây giờ… Linh Nhi, ngươi có cảm thấy đêm tối dường như không còn đáng sợ nữa không?”
Mới vừa rồi, Dư Linh Nhi còn nhát gan, luôn bám chặt lấy cánh tay Tiểu Tiêu. Thế nhưng, sau khi ngửi thấy mùi hoa thấm đẫm lòng người này, nàng bất giác thả lỏng tay, thậm chí còn chạy lên phía trước, như thể chỉ muốn nhanh chóng vượt qua sông để hái những bông hoa bên kia bờ.
Dư Linh Nhi nghe Tiểu Tiêu nói vậy, nghi ngờ nàng đang trêu mình để hù dọa, liền cười đáp: “Tiểu Tiêu, ngươi lại dọa ta rồi! Nếu bên kia bờ thực sự là hoa bỉ ngạn, chẳng phải chúng ta đã đến bờ Vong Xuyên sao…”
Nụ cười trên môi Dư Linh Nhi dần tắt, bởi nàng nhận ra vẻ mặt Tiểu Tiêu vô cùng nghiêm túc, không chút ý đùa cợt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play