Thôi Tiểu Tiêu bị ánh mắt táo bạo của Ngụy Kiếp nhìn chằm chằm, gương mặt không khỏi hơi nóng lên. Nàng nhịn không được, lên tiếng hỏi: “ Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Ngụy Kiếp dù bị bắt quả tang, vẫn không chút hoang mang. Hắn thảnh thơi ngồi xổm trên sàn xe ngựa, cố ý tiến lại gần hơn, nói: “Sư phụ, trên mặt người… có chút bẩn. Có cần ta giúp người lau không?’
Ừm, cái kiểu nhìn lén bị phát hiện rồi vô lại đổ thừa này, quả nhiên là Thôi Tiểu Tiêu đã chân truyền. Nghịch đồ vô sỉ này học được cũng thật ra dáng!
Thôi Tiểu Tiêu bị dỗi đến không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng nhét một quả chua vào miệng hắn đang cười lớn, xem thử có lấp được miệng hắn không!
Dư Linh Nhi ở phía sau xe ngựa thò cổ ra, nhìn cảnh sư đồ vui cười đùa giỡn này, cảm thấy Thôi Tiểu Tiêu làm sư phụ thật quá tùy tiện! Nàng khinh thường hừ một tiếng, sau đó lấy ngọc bội trong lòng ngực ra, áp sát lên mặt, ngắm mây bay trên bầu trời, tiếp tục âm thầm đau lòng.
Đây là tín vật mà Tần Thiếu các chủ tặng nàng. Chỉ là không biết đến khi nào nàng mới thoát khỏi Phù Tông, cái môn phái tầm thường này, để đến Lăng Vân Các tìm hắn…
---

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play