Thiên Diễn Tông sắp bắt đầu lễ bái sư, vết thương của Sở Tinh Lan đã hồi phục kha khá, tu vi cũng trở lại Trúc Cơ kỳ.
Minh Tích Nguyệt như thường lệ mang thuốc đến cho cậu, thấy Sở Tinh Lan bôi thuốc khó khăn liền hăm hở xông tới lột đồ cậu.
“Ban ngày ban mặt mà lột đồ ta, còn dám nói không có ý đồ gì với ta à?” Sở Tinh Lan gạt tay Minh Tích Nguyệt ra, lật người lăn một phát vào mép giường. “Đừng có động tay động chân, ta tự làm cũng được.”
Cậu chỉ bị thương đan điền chứ có phải thương tay chân thành tàn phế đâu.
Sở Tinh Lan có rất nhiều vết thương trên người, cậu thấy rất xấu xí nên không muốn quá nhiều người nhìn thấy.
Minh Tích Nguyệt: “Giúp ngươi bôi thuốc thôi mà. Đều là nam nhân, ngươi làm gì mà e thẹn thế? Vết thương sau lưng ngươi với tới được à? Lúc ngươi nằm ở Dược Vương Cốc, chẳng phải đều là ta giúp ngươi thay thuốc sao?”
Sở Tinh Lan cũng không còn khó chịu nữa, để lộ tấm lưng chi chít sẹo mới sẹo cũ, trông rất đáng sợ, không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian nan mới thành ra thế này.
“Tinh Lan, sao ngươi lại bị nhiều vết thương thế này?” Ngón tay ấm áp của Minh Tích Nguyệt vuốt ve, nhìn những vết thương trên lưng hắn, ánh mắt trở nên tối sầm. “Lăng Tiêu Tông đúng là ngược đãi đệ tử, đến một chút thuốc trị thương cũng không chịu cho.”
“Không sao.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play