“Nhớ ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi.”
Từ Lộc Minh viết đi viết lại tên Khương Tân Di trên giấy cả ngàn lần vạn lượt, vẫn cảm thấy nỗi nhớ trong lòng mình vẫn chưa đủ để biểu đạt. Hắn muốn gặp Khương Tân Di, muốn nắm tay y, tự mình nói cho y biết— hắn nhớ y đến nhường nào.
Khương Tân Di không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở lại Tuy Ngư thôn, ngồi yên tĩnh uống chén trà, lắng nghe hắn lải nhải mấy lời lảm nhảm. Chỉ cần thỉnh thoảng mỉm cười khi bị hắn nói đùa trêu chọc, như vậy là hắn đã thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng giờ phút này, hắn vẫn còn trong quân doanh. Dù thân là người có chức, có chút tự do ra vào, thì cũng vẫn bị giới hạn trong Tây Bắc. Chớ nói đến chuyện đi gặp Khương Tân Di một lần, ngay cả việc muốn thường xuyên gửi chút gì đó cho y, hắn cũng không có cách nào thực hiện.
Lần đầu tiên trong đời, Từ Lộc Minh mới thấy hận cái thân phận quân hộ này như thế. Nếu nhà hắn không phải quân hộ, đại ca có thể đi thi khoa cử, còn hắn không phải nhập ngũ, vậy thì hắn đã có thể lấy danh nghĩa làm ăn buôn bán mà thường xuyên qua lại với Khương Tân Di rồi.
Đằng này thì sao? Bị trói buộc trong quân doanh, ngay cả nửa phần tự do cũng không có, mà Khương Tân Di lại phải chịu khổ vì yêu một người như hắn.
Mang theo nỗi oán khí không biết trút vào đâu, hắn lại càng dốc sức vào chuyện thực hiện nhiệm vụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT