“Đừng chạy!”
“Ngươi trốn không thoát đâu!”
Trong khu rừng tối đen như mực không nhìn thấy năm ngón tay, truy binh từ bốn phương tám hướng giương đuốc truy đuổi ráo riết theo sau một bóng người đang chạy trốn. Ở phía sau đám truy binh còn có vô số kỵ binh giương cung lắp tên, nhắm chặt vào thân ảnh không ngừng di chuyển phía trước, chỉ chờ thời cơ thích hợp là lập tức buông tên, một phát trúng đích.
Giữa rừng cây, Từ Lộc Minh đã vứt bỏ giáp trụ, liều mạng chạy trốn, nghe thấy tiếng động sau lưng càng lúc càng gần, trong lòng không khỏi chửi thề đến mức suýt bay lên tận trời.
Hắn chẳng qua chỉ là một tên giữ ngựa nhỏ nhoi, đi theo đội ngũ của Trương giáo úy ra ngoài đưa sính lễ, có gây thù chuốc oán với ai đâu, sao lại bị điều động cả một đám quân mã hùng hậu như vậy đuổi giết?!
Mắng thì mắng, nhưng trong lòng Từ Lộc Minh cũng tự hiểu, việc này là do hắn xui tận mạng. Ai bảo lúc bỏ ngựa chạy trốn lại đâm đầu chọn trúng cái con đường chết tiệt này cơ chứ?
Sớm biết bãi rừng đầy gai góc này chẳng thể ẩn nấp nổi thân người, hắn có ngu cũng không dại gì mà lao vào.
Bây giờ hay rồi, bị bao vây như cái bánh chẻo, tiến thoái lưỡng nan.
Thấy truy binh phía sau ngày càng áp sát, trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Từ Lộc Minh cứ tưởng lần này e là không còn đường sống nữa, thì trước mắt hắn bỗng mở ra một vách núi sâu hun hút không thấy đáy. Dưới ánh lửa lập lòe xung quanh, nó trông chẳng khác nào cái miệng máu khổng lồ đang há rộng, chỉ chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào lỡ chân tới gần.
Người thường thấy cảnh này chắc chắn chân mềm như bún, sợ đến mức chẳng còn tâm trí nào mà chạy trốn.
Nhưng mắt Từ Lộc Minh lại sáng rực—chỉ cần thoát khỏi tầm mắt truy binh trong giây lát, hắn vẫn còn cơ hội sống sót.
Không do dự thêm giây nào, hắn lao thẳng xuống vực sâu.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp đám truy binh này. Còn chưa kịp thoát khỏi tầm nhìn của chúng, đám cung thủ phía sau đã kịp phản ứng, một tên trong số đó quyết đoán giương cung bắn tới.
Giữa màn mưa tên dày đặc, một mũi tên đặc biệt sắc bén xé gió lao tới, mang theo uy lực như sấm sét, xuyên thẳng qua bả vai Từ Lộc Minh. Lực đạo mạnh đến nỗi cứ như muốn ghim chặt hắn xuống đáy vực, không cho hắn có cơ hội siêu sinh.
“……”
“Khụ khụ khụ…”
“Ta đã làm gì trái với ông trời sao?!”
Từ Lộc Minh toàn thân tê liệt, nằm sõng soài giữa bụi cỏ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đêm qua hắn khó khăn lắm mới nhảy xuống vực thoát được truy binh, ai ngờ lại vớ ngay một tên thần tiễn thủ, một mũi tên xuyên thấu bả vai khiến hắn trọng thương. Không chỉ không thể tiếp tục lên đường, mà còn đau đến mức không thể phân tâm chú ý xung quanh.
Chỉ một sơ suất, hắn liền bị rắn độc cắn trúng.
Hắn đâu phải đại phu, chẳng biết thảo dược giải độc, chỉ biết ráng sức nặn máu đen ra, rồi vội vàng băng bó qua loa, cố cắn răng chạy ra ngoài mong gặp được người hiểu y thuật để cứu lấy mạng mình.
Cơ mà, người xui thì uống nước cũng có thể bị sặc chết…
Cho đến tận bây giờ, toàn thân hắn đã tê dại vì độc, gần như không còn nhúc nhích được, mà hắn vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng núi này, chưa thấy nổi bóng dáng một mái nhà dân.
Lần này thật sự là tiêu đời rồi.
Từ Lộc Minh nghĩ đến chuyện có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ được trở về nhà gặp lại cha mẹ, còn có người anh cả mà hắn thương yêu nhất, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ trào ra từ khóe mắt.
Rõ ràng kiếp này hắn có một thân thể khỏe mạnh hiếm có, lại có một gia đình yêu thương hắn hết mực. Những ngày tháng bình dị ấm áp, không bệnh không đau kia hắn còn chưa tận hưởng đủ, chẳng lẽ đã phải chấm dứt như vậy sao?
“Sột soạt… sột soạt…”
Đang lúc suy nghĩ lan man, tai hắn bỗng nghe thấy tiếng động lạ, từ xa lại gần. Không giống tiếng gió xào xạc qua bụi cỏ, mà là tiếng bước chân của sinh vật nặng nề giẫm lên cỏ dại.
Mí mắt Từ Lộc Minh giật giật, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Quá thảm rồi. Hắn đã thê thảm thế này, ông trời vẫn không buông tha, còn muốn để hắn bị dã thú rình mò, sống sờ sờ bị răng nhọn xé xác nuốt chửng.
Không thể đợi hắn chết xong rồi hãy đến chắc?!
Tiếng bước chân của “con vật to lớn” kia ngừng lại, nhưng cơn đau đớn mà hắn tưởng tượng ra lại không hề xảy đến.
Từ Lộc Minh mở đôi mắt đẫm lệ mơ màng, chỉ thấy cây cỏ xanh mướt, núi rừng xanh thẫm mờ trong sương sớm. Mấy loài hắn tưởng tượng như hổ, sư tử hay gấu cũng chẳng thấy đâu.
Gió núi mát rượi lướt qua, chợt có tiếng động giãy cỏ vang lên.
Từ Lộc Minh nghiêng đầu, nhìn qua khe hở giữa những bụi cây, liền thấy một nam tử mặc áo xanh đang ngồi xổm trên đất, cầm một chiếc cuốc nhỏ cẩn thận đào rễ một cây thuốc.
Lúc này sương núi vẫn chưa tan hết, tầm nhìn mờ mịt nên hắn không thấy rõ mặt người kia, nhưng chỉ cần nhìn thấy có người, trong lòng Từ Lộc Minh đã mừng như điên.
Đang định mở miệng kêu cứu, thì người kia đã cuốc xong, đặt cuốc xuống, rồi cúi đầu đưa tay chạm vào một nhánh cây thuốc còn sót lại.
Từ Lộc Minh chớp chớp mắt. Nếu hắn không nhìn lầm thì vừa rồi, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay nam tử kia chạm vào cây thuốc, đã có một dòng nước trong mát từ đầu ngón tay chảy ra.
Người bình thường sao lại vô duyên vô cớ có nước chảy ra từ đầu ngón tay?
Nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng Từ Lộc Minh vui đến mức suýt khóc, mang theo ý chí cầu sinh mãnh liệt, hắn khàn giọng cất tiếng:
“Huynh đài… cứu, cứu ta với…”
“Ai?!”
“……”
Tiếng chim hoảng hốt bay lên, rừng núi lập tức trở nên yên tĩnh như tờ.
Nam tử kia cuối cùng cũng phát hiện ra trong bụi cỏ còn có một người đang hấp hối, nhưng lại không như Từ Lộc Minh tưởng tượng—vội vàng chạy tới cứu giúp.
Hắn đứng dậy, ngược sáng, cúi đầu nhìn xuống Từ Lộc Minh đang thoi thóp dưới bụi cỏ, mở miệng hỏi bằng giọng chất vấn lạnh lùng:
“Ngươi vừa rồi… đã thấy gì?”
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khí thế lại lạnh lùng và áp bức đến mức khiến Từ Lộc Minh không khỏi rùng mình. Hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì, người trước mặt có thể đang nghĩ đến chuyện… giết người diệt khẩu.
Quả nhiên, còn chưa đợi Từ Lộc Minh trả lời, người kia đã cúi xuống nhặt chiếc cuốc thuốc trên đất, vung thử hai lần về phía hắn như đang kiểm tra cảm giác. Có vẻ cảm thấy không ưng ý lắm, hắn lại nhặt lên một cục đá to bằng cái đầu, cẩn thận ước lượng trong tay.
Nhìn thế nào cũng thấy không phải định dùng cuốc đập chết hắn, thì cũng là chuẩn bị dùng đá đập chết hắn cho chắc.
Từ Lộc Minh nuốt nước bọt ừng ực, chẳng lẽ… hôm nay thật sự phải chết ở đây sao? Muốn sống thôi mà, sao lại khó đến vậy?!
Ý chí cầu sinh mãnh liệt cùng sự không cam lòng trước số mệnh khiến hắn dốc hết sức lực còn sót lại, liều mạng như đánh cược mạng sống mà nói lớn với nam tử kia:
“Ta là người xuyên không!”
“Ta còn mang theo không gian!”
“……”
“Bộp ——”
Dưới ánh mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm của nam tử, Từ Lộc Minh gắng gượng chống đỡ chút sức lực cuối cùng, từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo.
Một tiếng “bộp” vang lên khi cục đá rơi xuống đất, cũng giống như căng thẳng trong lòng hắn rơi cái “rầm” — cuối cùng buông lỏng.
Nam tử kia bước qua lớp cỏ cao đến thắt lưng, đi đến trước mặt Từ Lộc Minh, từ trên xuống dưới quan sát kỹ hắn một lượt.
Tới lúc này Từ Lộc Minh mới nhìn rõ diện mạo người kia: sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhàn nhạt, đôi mắt đen như mực cho dù không biểu hiện chút cảm xúc nào cũng khiến người khác cảm thấy một loại xa cách lạnh lùng.
Nhưng điều khiến Từ Lộc Minh kinh ngạc không phải là khí chất lãnh đạm tỏa ra từ người kia, mà là dấu ấn màu đỏ như nhánh liễu giữa hai hàng lông mày hắn—trông lại càng thêm vẻ lạnh lẽo, sắc nét.
Đầu thai đến thế giới này nhiều năm như vậy, vừa nhìn thấy ấn ký giống cành liễu kia, Từ Lộc Minh lập tức hiểu ra ý nghĩa của nó.
—— Đây là dấu hiệu của “ca nhi”, giới tính thứ ba tồn tại giữa nam và nữ ở thế giới này.
Người trước mặt hoàn toàn không bận tâm chuyện mình bị phát hiện là ca nhi. Thấy thương thế của Từ Lộc Minh thực sự không nhẹ, hắn tiến lên cầm lấy tay Từ Lộc Minh, ba ngón tay ấn xuống bắt mạch, nói:
“Ta tên Khương Tân Di, là một đại phu. Ngươi đừng cử động, ta xem qua thương thế cho ngươi.”
Nói rồi hắn kéo quần áo của Từ Lộc Minh ra, liếc nhìn vết thương do trúng tên ở vai, lại vén ống quần hắn lên, cởi lớp băng vải ra xem kỹ dấu răng do rắn độc để lại. Sau đó rút từ túi bên hông ra một viên thuốc to bằng hạt đậu nành, nhét vào miệng hắn.
“Ngươi bị rắn cạp nong cắn, may mà đã rửa sạch vết thương, độc chưa kịp lan đến phổi. Độc ta có thể giải được, nhưng mũi tên trúng vai thì phiền hơn, trên đầu mũi tên có móc ngược. Phải đợi xuống núi mới lấy ra cho ngươi được.”
Từ Lộc Minh nuốt viên thuốc vào, đợi khoảng nửa khắc, Khương Tân Di dùng lá cây to xếp thành hình cái đấu, đổ một ít linh tuyền vào, đỡ hắn uống.
“Cảm ơn huynh.” Uống thuốc xong, lại được uống nước, Từ Lộc Minh cảm thấy khá hơn rất nhiều, chân thành hướng về người kia nói lời cảm tạ.
Nếu không nhờ hắn, chắc giờ này mình đã thành xác lạnh rồi.
“Không cần khách sáo.” Giọng Khương Tân Di vẫn mang chút lạnh nhạt, nhưng rõ ràng đã hòa hoãn hơn lúc ban đầu, “Ngươi nói ngươi cũng là người xuyên không, vậy xuyên đến đây từ khi nào?”
“Ta là thai xuyên.”
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Từ Lộc Minh liền sáng lên rực rỡ.
Đầu thai đến thế giới này đã nhiều năm, cuối cùng hắn cũng có thể đường đường chính chính nói chuyện với một người giống mình về bí mật sâu nhất chôn trong lòng bao lâu nay.
“……”
Kiếp trước Từ Lộc Minh mệnh không tốt. Vừa sinh ra đã mang bệnh, bị cha mẹ ruột vứt vào viện phúc lợi. Viện phúc lợi cũng không có dư tiền để chữa trị cho hắn. Để tránh trở thành gánh nặng cho nơi đó, hắn vừa học vừa làm, tự mình tích góp từng đồng để mua thuốc. Nhưng dù vậy cũng không giúp hắn sống thêm được bao nhiêu năm.
Mười tám năm trước, Từ Lộc Minh đầu thai vào một gia đình nông dân bình thường ở vùng Tây Bắc. Cuộc sống trong nhà nghèo khó thật đấy, nhưng gia nãi hiểu lý lẽ, cha nương chịu khó chịu khổ, thúc thím thật thà chất phác. Quan trọng nhất là, kiếp này hắn đã thoát khỏi bệnh tật hành hạ, có được một thân thể khỏe mạnh. Cả nhà đồng lòng chung sức, chỉ mong nuôi dưỡng người anh cả thành tài, đưa cả nhà thoát khỏi cảnh bùn lầy ruộng thấp.
Anh cả Từ Thiện Học của hắn cũng không phụ lòng mong mỏi. Bốn năm trước, gây chấn động một vùng, thi đậu tú tài ở Vọng An phủ, trở thành niềm tự hào của cả xóm.
Anh cả chí khí bừng bừng, quyết tâm tiến thêm bước nữa, dự định ba năm sau sẽ thi hương lần nữa, cố gắng trúng cử.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hai năm trước, quân Kim nam tiến, tàn phá biên cương, cướp bóc giết chóc. Từ gia dù không bị ảnh hưởng trực tiếp, nhưng khi triều đình phát không nổi lương thực và tiền cứu tế, Cửu hoàng tử chỉ hạ một đạo lệnh—chọn lấy hơn nửa số hộ ở Tây Bắc chuyển thành “quân hộ”, Từ gia cũng nằm trong số đó, bị phân đến cho mã tướng quân trấn thủ biên giới.
Từ gia từ một hộ dân thường biến thành quân hộ.
Quân hộ, tức một nhà phải có một đinh (người nam tử đủ tuổi) tòng quân. Một khi đã trở thành quân hộ thì đời đời kiếp kiếp phải phục vụ quân ngũ, cha chết con nối, anh chết em thay, đến khi trong nhà không còn lấy một nam đinh thì mới được coi là hết hạn nghĩa vụ.
Cha Từ Lộc Minh tuổi đã cao, tiểu thúc thì nhát gan, đừng nói cầm đao, chỉ cần nhìn thấy đao thôi chân cũng mềm nhũn ra.
Không còn cách nào khác, năm Từ Lộc Minh mười sáu tuổi, đành phải gánh lấy trách nhiệm gia đình, nhập ngũ tòng quân.
Nhưng đó chưa phải điều tuyệt vọng nhất. Điều khiến người ta nghẹn thở chính là: sau khi nhập ngũ hắn mới biết, quân hộ không được phép tham gia khoa cử.
Con đường tiến thân của anh cả hắn bị chặt đứt từ đây.
Muốn tiếp tục thi cử cũng không phải hoàn toàn không có đường—chỉ cần Từ Lộc Minh thăng chức lên tới ngũ phẩm, lập được công lớn, trở thành tướng quân thì có thể giúp người nhà thoát khỏi thân phận quân hộ.
Nhưng hắn nhập ngũ quá trẻ, lại bị phân vào làm “dưỡng mã” (người chăm ngựa) cấp thấp nhất, đến dọn dẹp chiến trường còn chẳng tới lượt, nói gì đến chuyện lập công!
Hai năm lăn lộn trong quân doanh, vừa hay gặp đúng dịp muội muội của mã tướng quân xuất giá, quân doanh cử một đội quân hộ tống. Từ Lộc Minh lấy hết tiền tích cóp được đút lót cho giáo úy dẫn đội, lén chèn tên mình vào danh sách thị vệ, nghĩ bụng không lập được công thì ít ra cũng được lăn lộn có chút danh phận.
Ai ngờ đoàn đưa dâu còn chưa đến Tây Ninh thì đã bị vây giết giữa đường.
Bọn họ bị ai vây giết, Từ Lộc Minh cũng không rõ. Chỉ biết lúc ấy họ đang nghỉ chân tại một khách điếm, đang yên đang lành thì khách điếm bỗng nhiên náo loạn.
Lửa cháy ngút trời, tiếng kêu la chém giết vang dậy đất.
Từ Lộc Minh cùng mười thị vệ dắt ngựa vội cầm đao lao ra chi viện, nhưng chưa kịp xông ra thì đã bị gọi đến trước cửa phòng của tiểu thư họ Mã.
Tiểu thư họ Mã giao cho họ một bức thư và một khối ngọc bội, dặn bằng mọi giá phải đưa đến tận tay mã tướng quân.
Họ lập tức lên ngựa chạy về hướng Tây Bắc, trên đường bị truy sát không ngừng. Mười người xuất phát cùng nhau, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình hắn sống sót.
Nếu không gặp được Khương Tân Di, có khi giờ này hắn đã chẳng còn ở đây nữa.
“……”
Từ Lộc Minh luyên thuyên kể từ đông sang tây, càng kể càng tỉnh táo, tinh thần càng tốt. Thấy Khương Tân Di vẫn im lặng từ đầu đến cuối, hắn bèn xoay chuyển câu chuyện:
“Ngươi cũng là chết rồi mới đầu thai đến thế giới này sao?”
“Ừm.”
Từ Lộc Minh chờ mong nhìn người kia, nhưng mãi không thấy Khương Tân Di nói thêm gì, không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Lạnh nhạt thật đó...