Cửa mỗi nhà trong ngõ nhỏ đều dán câu đối đỏ, treo đèn lồng đỏ và Thần giữ cửa, một số nhà trên mặt đất tràn đầy tiết mạt (mảnh giấy pháo đỏ), trong không khí có mùi lưu huỳnh thoang thoảng.
Ô Cẩm và Trương Tông sánh vai chậm rãi đi tới, xa rời đám trẻ con, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.
“Ta nghe nói a mã muội trước đây bị giam ngục.”
“Đúng vậy, nhưng may mắn bây giờ không sao rồi, người đã được thả ra.”
Trương Tông muốn nói lại thôi. Kỳ thực hắn muốn hỏi nàng vì sao không tìm hắn giúp đỡ. Từ ba năm trước, sau khi hắn bày tỏ ý thích với nàng, nàng cố ý tị hiềm (tránh né), quan hệ hai người không còn thân thiết như khi còn nhỏ. Lời nói đến miệng, hắn vẫn kìm lại, chỉ nhẹ giọng nói người được thả ra là tốt rồi.
“Trương đại ca, huynh đã có việc hôn nhân chưa?”
Trương Tông vừa nghe lời này, nội tâm càng thêm chua xót, trên mặt cố gắng che giấu cảm xúc: “Mấy năm nay bận quá, cả ngày ở binh doanh, tạm thời không có thời gian xem mặt nhân gia, Ô muội muội thì sao?”
Tâm tư Ô Cẩm khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu ngước mắt nhìn thẳng Trương Tông, dịu dàng nói: “Mấy năm nay ta cũng bận rộn trông coi cửa hàng của ta, huống hồ Trương đại ca đâu phải không biết, mặt ta có một vết sẹo lớn như vậy, người khác nhìn thấy đều giật mình, vẫn luôn bị ghét bỏ, khó mà nói duyên. Không phải ai cũng giống Trương đại ca như vậy mà không so đo những chuyện này.”
“Ô muội muội chắc chắn có thể tìm được người thật lòng thương tiếc muội.” Trương Tông không dám nhìn Ô Cẩm, lặng lẽ dời tầm mắt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play