Mùa đông giá lạnh, đêm qua có một trận mưa phùn, kinh thành càng thêm gió lạnh cắt xương, mặt đất ẩm ướt, âm lãnh, cây đào trong sân lá cây úa vàng, gần như rụng hết, sáng sớm trời đã xám xịt, không thấy ánh sáng.
Ô Cẩm ăn sáng xong liền cùng Thải Ngọc đi Tú Uyển, nàng ở cửa hàng thêu thùa, Thải Ngọc tiếp đãi khách hàng.
Đã qua ba ngày, còn một ngày nữa là đến 5 ngày hẹn mà Thế tử Dụ Thân Vương đã nói. Mỗi một ngày đối với Ô Cẩm đều là sự giày vò, nàng cả người vô cùng nôn nóng, nhưng lại không làm được gì, tiền bạc đã tiêu gần hết, người cần tìm cũng đã tìm.
Ô gia trong khoảng thời gian này bị bao phủ trong bóng tối, trừ Ô Minh còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, những người khác trong lòng đều bất an, nặng nề, giống như sắc trời âm u hôm nay, không có chút vui mừng nào của dịp tết sắp đến.
Vì đêm qua trời mưa, hôm nay quá lạnh, cửa hàng không có khách, Thải Ngọc giúp nàng kim móc giải sợi tơ.
Không biết qua bao lâu, Trình di nương đột nhiên thở hổn hển bước vào, vốn tưởng rằng nàng đến đưa cơm trưa cho họ, nhưng trong tay lại không có hộp đồ ăn.
“Quả Đào, a mã con được thả rồi, đã về nhà rồi!” Trình di nương nói gấp gáp, câu cuối cùng rõ ràng có ngữ điệu reo mừng, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có.
Thải Ngọc phản ứng còn nhanh hơn nàng, đôi mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Lão gia được thả rồi sao? Tiểu thư, người có nghe không? Lão gia thật sự được thả ra sao?”
Trình di nương liên tục gật đầu, xúc động đến bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơm rớm: “Là thật sự, ông ấy đã về đến nhà rồi, đại nương các con bảo ta chạy nhanh đến báo cho các con.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT