“Tiểu thư, người không sao chứ? Những người trong phòng bao là ai? Tiểu thư có quen không? Có liên quan đến chuyện của lão gia không? Lão gia đắc tội với bọn họ sao?”
Vừa bước ra khỏi tửu lâu, Thải Ngọc đặt câu hỏi dồn dập, vẻ mặt lo lắng. Ô Cẩm lúc này sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay lạnh lẽo, người hoảng hốt thất thần, không nghe rõ lời Thải Ngọc nói. Mãi sau mới phản ứng lại, không nói gì cả, trước tiên dẫn Thải Ngọc rời đi, cứ như thể phía sau có người đang đuổi theo họ.
Trở lại Tú Uyển, nàng mới hơi chút bình phục tâm tình.
“Tiểu thư…”
Ô Cẩm cho Thải Ngọc một ánh mắt trấn an, nói nàng không sao, có khách bên ngoài, nàng bảo Thải Ngọc đi tiếp đãi trước, còn mình thì vào tú phòng phía sau. Trong tú phòng, các màu sợi tơ, sợi chỉ và các loại gấm vóc khác nhau được bày biện gọn gàng trên kệ, cùng với các loại công cụ thêu thùa và hai giá dệt vải đặt sát tường.
Nàng lấy ra công việc thêu thùa còn dang dở, ngồi xuống thêu, thông qua việc thêu thùa, nàng buộc mình phải bình tĩnh trở lại.
Ái Tân Giác La. Bảo Thái trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nam tử thời cổ đại phần lớn mười lăm, mười sáu tuổi đã cưới vợ nạp thiếp, xuất thân hoàng gia tông thất thế tử e là còn sớm hơn. Phỏng chừng trong nhà hắn đã có cả đích phúc tấn và trắc phúc tấn, thứ phúc tấn cũng không ít. Hắn muốn nuôi ngoại thất, có thể là do tính xấu nam nhân thích quấy phá, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.
Đại Thanh vẫn còn tập tục tuẫn táng, một số tông thất vương công sau khi qua đời, trừ chính thê đích phúc tấn, ai cũng có khả năng bị tuẫn táng, dù là trắc phúc tấn, thứ phúc tấn hay tiểu thiếp, ngoại thất càng không cần nói. Hắn cho dù không chết, lúc còn sống nếu đã chán ghét nàng, nàng cũng chỉ có một con đường chết, việc nuôi ngoại thất thuộc về bí văn hoàng gia, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Ô gia bất quá là một gia đình kỳ dân bình thường, nàng bất quá là một nữ tử yếu đuối, sao có thể chống lại quyền quý? Nếu Thế tử Dụ Thân Vương thật sự ép nàng làm ngoại thất của hắn, nàng e là cũng vô lực chống cự.
A mã nàng hiện giờ vẫn bị nhốt trong ngục, có thể thấy hắn khí thế huân thiên, có thể dùng quyền lực áp bức người khác, hắn có thể chỉ cần động động miệng lưỡi, cả nhà họ đều không sống tốt. Thời đại phong kiến này chính là như vậy, nào có gì gọi là nhân quyền đáng nói.
Chỉ là nàng thật sự không muốn làm một ngoại thất không được người khác thừa nhận, nàng còn không muốn gả chồng, nàng không cam lòng, nàng làm sao cam tâm làm ngoại thất của người khác, phải vẫy đuôi lấy lòng một nam nhân cưỡng bức nàng, bám víu vào một nam nhân.
Ô Cẩm tâm phiền ý loạn, thêu sai mấy mũi kim, không dám tiếp tục thêu nữa, một bộ thêu phẩm rất tốt không thể chấp nhận quá nhiều mũi kim sai.
Mắt thấy sắp đến tết, nàng phải làm sao mới có thể cứu a mã nàng ra.
Ô Cẩm ngồi trong tú phòng một lúc lâu, cho đến khi Trình di nương đến đưa cơm trưa cho họ, nàng mới tạm thời thu lại suy nghĩ.
Trình di nương mở chiếc cà mèn hình chữ nhật ba tầng, từ bên trong lấy ra hai chén cơm tẻ, một đĩa ớt xanh xào trứng gà, một đĩa măng hầm thịt heo muối, và một đĩa bánh đậu xanh, ý bảo họ ăn khi còn nóng.
Trong bữa ăn, Trình di nương hỏi việc làm ăn của cửa hàng thế nào, có cần nàng đến giúp xem cửa hàng không.
Ô Cẩm vừa mới cùng Thải Ngọc ra ngoài, đóng cửa cửa hàng nửa canh giờ. Cửa hàng của nàng không thuê nhiều người, chỉ thêm hai vị tú nương, các tú nương thường làm việc ở nhà mình, chỉ cần đúng hạn giao phẩm thêu là được, ngày thường chính là người nhà họ thay phiên nhau trông coi cửa hàng.
Nàng tạm thời còn không dám nói với người nhà những chuyện sốt ruột kia, chỉ nói việc làm ăn vẫn ổn.
Trình di nương cũng không dám nhắc chuyện của a mã nàng, sợ gây thêm áp lực cho nàng.
Một bữa trưa diễn ra trong bình lặng, Trình di nương còn bận về nhà chăm sóc nhị đệ nàng nên đã rời đi trước.
Ô Cẩm và Thải Ngọc hai người ở cửa hàng trông coi cho đến gần tối mới về nhà.
Ban đêm, Thải Ngọc đã ngủ say, Ô Cẩm bắt đầu đếm số ngân lượng mà nàng đã tích cóp được. Đây là số tiền nàng tích cóp được trong mười mấy năm, nàng từ 6 tuổi đã bắt đầu theo ngạch nương nàng cùng nhau nhận việc thêu thùa, mấy năm nay sau khi mở Tú Uyển, nàng tổng cộng tích cóp được 400 lượng.
Trong đó, hai trăm lượng đã tiêu hết sau khi a mã nàng bị giam ngục, nàng khắp nơi cầu người tặng lễ để hỏi thăm tin tức, đã tiêu hai trăm lượng, hiện giờ chỉ còn lại 210 lượng.
Nàng bắt đầu lật hộp gương lược của mình, lấy ra hai món trang sức tốt nhất của nàng: một chiếc trâm cài bướm bạc mạ vàng khảm hồng châu báu thạch và một món trang sức mặt bích ngọc cát tường như ý. Chiếc trâm cài là do ngạch nương nàng tặng khi nàng cập kê (15 tuổi), đó là một trong những món của hồi môn tốt nhất của ngạch nương. Món trang sức ngọc là do a mã nàng tặng khi nàng sinh nhật 16 tuổi, nói là người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng người, ngọc đeo lâu rồi có thể thông nhân tính.
Gia đình thường dân không có những món trang sức tốt như vậy, đây là hai món trang sức duy nhất nàng có thể lấy ra, có chút giá trị, nàng cất những thứ này vào một chiếc hộp gỗ hoa nam khắc hoa.
Hôm sau.
Ô Cẩm bảo Thải Ngọc đi trông cửa hàng, nàng dùng bữa sáng xong liền ra cửa, trước tiên đến Ngũ Phương Trai mua một ít điểm tâm, dùng giấy dầu gói lại, sau đó một mình đi đến con phố nhỏ Giản Vương Phủ, đi vào trước cổng bên trái của Giản Thân Vương phủ, có hai người xem vệ (gác cổng) đang đứng gác.
Nàng mỉm cười, khách khí nói: “Hai vị đại ca vạn phúc, các huynh còn nhớ ta không? Hơn mười ngày trước ta đã đến Vương phủ gặp Lý phu nhân, là thân thích của Lý phu nhân. Hôm nay ta lại đến gặp Lý phu nhân, xin hai vị đại ca vào trong thông báo một tiếng, cứ nói là nữ nhi Ô gia Ô Cẩm. Sáng sớm, hai vị đại ca có lẽ còn chưa ăn sáng, đây là điểm tâm của Ngũ Phương Trai, hai vị đại ca dùng tạm.”
Ô Cẩm đưa hai gói điểm tâm cho họ, mỗi người một gói.
Điểm tâm của Ngũ Phương Trai nổi tiếng là ngon ở kinh thành, ngày thường mọi người thăm viếng, làm khách cũng sẽ mua điểm tâm của Ngũ Phương Trai đến cửa.
Hai người xem vệ nhận lấy xong, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng ngữ khí không tốt, quăng lại một câu bảo nàng chờ ở đây, một trong số họ đi vào giúp nàng thông báo.
Chỉ cần họ giúp nàng thông báo, nàng không để ý thái độ của họ. Giản Thân Vương phủ khí phái hiển vinh, nhà cao cửa rộng, thuộc về vương công quý tộc, ngay cả nô tài bên trong cũng mang một vẻ kiêu căng, có lẽ là hiểu được nàng là người thường, họ nhìn nàng bằng ánh mắt có chút khinh miệt.
Ô Cẩm đứng một bên chờ, một lúc sau có người từ trong Vương phủ ra, nàng thấy là Thế tử Giản Thân Vương, vội cúi gối hành lễ vấn an.
“Là ngươi, ngươi đến tìm ai?” Nhã Nhĩ Giang A đang chuẩn bị ra ngoài có ấn tượng với nữ tử trước mặt, vết sẹo trên mặt nàng quá sâu sắc, rất khó quên.
“Bẩm Thế tử gia, nô tỳ đến gặp thứ phúc tấn Lý phu nhân.”
Nhã Nhĩ Giang A nghe xong chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Gần đến cửa ải cuối năm, số người đến Giản Thân Vương phủ thăm thân không ít, nói là thăm thân, kỳ thực là để làm thân thích. Tháng này trong phủ khách lạ không ít, ra vào tấp nập, ngay cả bên nhà mẹ đẻ của ngạch nương hắn cũng có không ít thân thích đến thăm hỏi, gần xa đều sẽ đến, nàng phỏng chừng cũng là đến làm thân thích, nếu thật sự có quan hệ khá gần với Lý phu nhân, sao trước đây hắn chưa từng thấy nàng.
Lý phu nhân tuy là thứ phúc tấn, nhưng đã sinh cho a mã hắn một nhi một nữ, đều không chết non, tam đệ và tam muội hắn đều do Lý phu nhân sinh ra.
Hắn rất nhanh mang theo tùy tùng tránh đi, không có tâm trạng rảnh rỗi mà hỏi han tỉ mỉ.
Ô Cẩm thở phào một hơi. Thế tử Giản Thân Vương và Cách cách Dolan là cùng một mẹ sinh ra, nhưng trông có vẻ tính tình ôn hòa hơn Cách cách Dolan nhiều, nếu nàng đụng phải Cách cách Dolan, không tránh khỏi lại là một phen làm khó dễ.
Hôm nay nhiệt độ kinh thành lại giảm, trời âm u, Ô Cẩm lạnh đến run rẩy một chút, kéo chặt áo khoác vào người, đút hai tay vào túi để giữ ấm.