Đó là một buổi tối tưởng chừng bình thường như bao ngày khác.

Trăng sáng sao thưa, người dân làng Lá kẻ tản bộ đôi ba trên đường, người thì đã say giấc nồng, lại có kẻ mặc đồ bó xanh lục luyện tập gì đó… Khụ, nói chung đối với phần lớn mọi người thì chẳng khác ngày thường là mấy.

Nhưng bên ngoài làng, tại một hang động bí mật, vài thành viên Anbu đang căng thẳng gác giữ trước cửa.

Bên trong hang, Sarutobi Biwako cùng nữ nhẫn giả trợ tá tên là Taji đang đứng cạnh giường của Kushina, vừa khẩn trương chỉ dẫn vừa không ngừng khích lệ tinh thần sản phụ. Minato thì đang theo dõi sát sao phong ấn Cửu Vĩ trên người vợ.

Tiếng gào đau đớn của Kushina vừa dứt, một bé trai đã ra đời thuận lợi.

“Đứa trẻ này sao không khóc vậy?”

Naruto mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trong lòng một bà lão, chưa kịp phản ứng thì liền cảm thấy có người nắm chân mình xách lên… rồi sau đó là một cú đau điếng ở mông.

“Uwaa…!” Naruto vô cùng mất mặt mà bật khóc thành tiếng.

Người lớn xung quanh thì cười rộ cả lên.

“Từ hôm nay, mình chính thức làm cha rồi!” Minato cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Là một cậu nhóc tràn đầy sinh khí đấy.” Biwako mỉm cười, bế Naruto bước tới bên giường của Kushina.

“Naruto.” Minato khẽ gọi một tiếng, đưa tay ra định ôm lấy con.

Nhưng Biwako nhanh nhẹn né sang một bên: “Đừng có đụng lung tung, phải để cho bé gặp mẹ trước chứ.”

“Ể?” Minato xấu hổ rụt tay lại.

“Naruto…” Kushina nghiêng đầu nhìn đứa bé, dù rằng mỗi ngày đều gặp trong không gian phong ấn, nhưng đây mới là lần đầu tiên chính thức chạm mặt.

Naruto cũng đã ngừng khóc, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn người mẹ kiếp này của mình: ‘Đến lúc này chắc Obito sắp tới rồi… phải tìm cách báo động cho họ mới được.’

Naruto há miệng: “Uwaa…” Trời ạ, vẫn không nói được! Bao nhiêu lời định nói ra đều biến thành tiếng khóc, tiêu rồi tiêu rồi!

“Được rồi, có thể thở phào rồi.” Biwako vừa dỗ dành vừa bế Naruto rời khỏi bên giường cùng Taji. Bà biết tiếp theo Minato cần phải tăng cường phong ấn, không tiện có người quấy rầy.

Minato lúc này đã bước vào trạng thái Tiên nhân, tiến lại nắm tay Kushina: “Kushina, tuy em vừa sinh xong, rất mệt… nhưng vẫn chưa thể nghỉ được. Tiếp theo anh phải củng cố lại phong ấn của Cửu V…”

Lời còn chưa dứt, Minato bỗng biến mất tại chỗ—chớp mắt đã chắn trước mặt Sarutobi Biwako, ngăn chặn một nhát kunai đang đâm tới từ phía sau bà!

“Ngươi là ai?” Minato siết chặt cổ tay kẻ đeo mặt nạ có hoạ tiết xoáy cam, mặc áo choàng đen trước mặt. Nếu không nhờ cảm giác của Tiên nhân nhạy bén, hậu quả không dám tưởng tượng.

“Thân pháp thật nhanh, không hổ danh là Tia chớp vàng của Làng Lá.” Giọng kẻ đó—chính là Uchiha Obito—pha trộn giữa tán dương, điềm đạm, hận thù… và một chút tiếc nuối—à không, tiếc nuối thì không có đâu. Vì Obito diễn kịch không giỏi lắm, tính cách cũng chỉ xoay quanh hai hướng: nghiêm túc và… lố bịch.

Biwako nhân cơ hội ôm Naruto lùi ra sau Minato, Taji thì tung cú đá về phía sau, nhưng đá trượt vào khoảng không. Minato cũng bất ngờ khi phát hiện mình nắm vào khoảng trống—kẻ địch biến mất, chỉ để lại một cây kunai buộc đầy bùa nổ.

Không thể để thứ này nổ ở đây! Minato lập tức biến mất cùng bùa nổ, tái xuất ở một căn nhà gỗ nhỏ ở vùng ven, vừa đúng lúc nơi đó bị nổ tung. Nhưng may là anh đã kịp thoát ra ngoài.

Khi Minato quay lại hang động, Kushina đã biến mất. Sarutobi Biwako ôm Naruto đứng bên giường, còn Tanro đang ôm bụng cố gượng dậy.

“Đệ Tứ, Kushina bị hắn bắt đi rồi. Chúng tôi không phải đối thủ. Có vẻ hắn biết ngài sẽ lập tức quay lại nên không phí thời gian giao chiến.” Biwako nhanh chóng báo cáo.

“Hiểu rồi. Hắn nhằm vào Kushina, chọn đúng ngày hôm nay… mục tiêu là Cửu Vĩ. Lộ tin rồi.” Minato trầm giọng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Kushina là Jinchuriki, một khi mất vĩ thú thì sẽ chết, mà Cửu Vĩ nếu thoát khỏi phong ấn… làng Lá sẽ lâm đại họa.

Minato đặt tay lên vai Biwako và Taji, kích hoạt Phi Lôi Thần chi thuật, ba người lập tức xuất hiện tại văn phòng Hokage. Lúc này, Sarutobi Hiruzen đang thay Minato xử lý công vụ, thấy ba người thì thoáng ngạc nhiên.

Minato mở lời: “Tình hình khẩn cấp, xin nhờ bà Biwako giải thích chi tiết với ngài Đệ Tam. Taji, đưa Naruto theo tôi!”

“Rõ!”

Tanro nhận lấy Naruto từ Biwako, cùng Minato biến mất khỏi phòng.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Hiruzen hỏi, “Chẳng lẽ là Kushina xảy ra chuyện?”

Biwako kể lại đầu đuôi, sắc mặt Hiruzen dần trở nên nghiêm trọng. Ông lập tức vẫy gọi bốn Anbu: “Ra lệnh! Làng Lá bước vào trạng thái chiến tranh. Tất cả thượng nhẫn (Jonin) lập tức vào vị trí. Trung nhẫn (Chunin) trở xuống tổ chức sơ tán dân thường! Hành động!”

“Rõ!” *4

Bốn Anbu nhanh chóng tản ra, chuông cảnh báo vang lên khắp làng.

Làng Lá bắt đầu vận hành hết công suất. Các nhẫn giả đồng loạt chạy về vị trí được phân công. Đội Cảnh Vệ Uchiha nhận được nhiệm vụ bảo vệ dân thường không tham chiến.

Uchiha Fugaku nhận lệnh xong lập tức điều phối toàn tộc, đè xuống ý kiến xin ra chiến trường, huy động toàn bộ lực lượng thi hành nhiệm vụ. Uchiha Mikoto đang dỗ con cũng vội giao bé Sasuke cho Itachi lúc ấy mới 5 tuổi, rồi lao ra ngoài.

Cùng lúc đó, Minato đưa Taji và Naruto về nhà, đặt con trai lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy rồi nói: “Cha đi đón mẹ về nhé, sẽ quay lại ngay!”

Minato quay sang dặn Taji: “Tôi đã kích hoạt kết giới phòng ngự rồi. Nhờ cô trông chừng Naruto một lát.”

“Rõ!” Taji biết với sức mình không giúp được gì, chỉ có thể chăm sóc đứa trẻ để ngài Đệ Tứ yên tâm.

Minato cảm ứng ấn ký Phi Lôi Thần trên người Kushina, ngay lập tức xuất hiện cạnh cô—lúc này đang kiệt sức nằm dưới đất.

“Kushina!”

“Minato!”

Không còn thời gian để nói nhiều. Cửu Vĩ dưới sự điều khiển của Obito giáng xuống một vuốt cực mạnh, Minato lập tức ôm Kushina tránh khỏi đòn tấn công, xuất hiện trên một cành cây xa xa.

“Oh? Phi Lôi Thần à? Đáng tiếc là muộn rồi, Tia chớp vàng…”

Nhưng vợ chồng Minato chẳng buồn để ý tới lời mỉa mai của tên đeo mặt nạ.

Lúc này trong lòng Minato đã trào lên cơn giận và tuyệt vọng. Cửu Vĩ đã bị rút ra, nghĩa là thời gian của Kushina không còn nhiều…

“Naruto… Naruto vẫn ổn chứ?”

“Không sao. Naruto đang ở nơi rất an toàn.”

“Vậy… thì tốt rồi…”

“Đừng nghĩ nhiều. Anh sẽ đưa em về cạnh con ngay bây giờ.”

Minato liếc qua kẻ địch một cái, lập tức dùng Phi Lôi Thần đưa Kushina trở về nhà, nhẹ nhàng đặt cô xuống bên cạnh Naruto.

“Naruto…” Kushina nước mắt rưng rưng. Cô nghiêng người, ôm lấy con trai, dùng má cọ nhẹ vào gương mặt và cơ thể nhỏ xíu của Naruto. Kushina biết rõ, mình không còn bao nhiêu thời gian nữa… Cô chỉ muốn tận dụng từng khoảnh khắc cuối cùng này để ôm lấy con.

Naruto thì chỉ biết nóng ruột. Cậu còn quá bé, ngoài khóc thì chẳng làm được gì: ‘Tui xuyên không mà không có bàn tay vàng à?!’

Minato lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc như dao. “Taji, nơi này giao cho cô. Tôi phải ra ngoài giải quyết chuyện còn lại.”

“Vâng.” Taji đã rút ra khỏi phòng từ lâu, rất biết điều không quấy rầy một nhà ba người đang ở bên nhau lần cuối.

Minato bước ra, mang theo túi nhẫn cụ, khoác lên mình áo Hokage, cài chặt trán bảo hộ Làng Lá, rút lấy một cây kunai Phi Lôi Thần đặc chế—chiếc áo khoác phấp phới trong gió.

Hokage Đệ Tứ, vì làng mà chiến!

Taji nhìn theo bóng lưng kiên định ấy, ánh mắt dừng lại nơi bốn chữ “Hokage Đệ Tứ” thêu sau lưng Minato—từ tận đáy lòng, cô tin người đàn ông ấy… nhất định sẽ không thua!

Chỉ vài giây sau, đôi mắt Minato đã hiện lên viền cam đặc trưng của trạng thái Tiên nhân. Anh trầm giọng:

“Anh sẽ quay lại ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play