“Ngày xửa ngày xưa, có một con cửu vĩ yêu hồ làm loạn.
Nó có chín cái đuôi.
Chỉ cần vung đuôi lên là núi lở biển gầm.
Dân chúng chịu khổ không nổi, bèn cầu cứu các nhẫn giả.
Cuối cùng, một nhẫn giả dốc hết tính mạng để phong ấn nó lại. Sau đó, anh ta cũng vì kiệt sức mà qua đời.
Tên của người ấy là...
Đệ Tứ Hokage!”

__

Ngày 8 tháng 12 năm 2021, thứ Tư – tại ký túc xá một trường đại học ở Giang Thành.

Trong lúc bụng réo ầm ầm, Nhậm Minh tắt ứng dụng video XX rồi lồm cồm bò dậy đi đánh răng rửa mặt.

“Đi ăn thôi nào, các con yêu dấu của ta!” – Nhậm Minh lớn giọng gọi ba ông bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ như chết.

“Nhớ mua hộ tao nhé!”
“Nhớ mua hộ tao nhé!”
“Nhớ mua hộ tao nhé!”

“Cái đệt, dậy đi ăn chung coi!” – Nhậm Minh tức đến trợn mắt. Cậu lười chiều chuộng ba con chó lười này lắm rồi.

“Ba ơi~” x3

“…Thôi được.” Lại thua nữa rồi. Cậu đã quá quen với cảnh này, chẳng còn cách nào trị nổi ba cái tên mặt dày kia, đành lủi thủi đi ăn một mình.

Thế nhưng, vừa bước chân trái qua ngưỡng cửa nhà ăn, Nhậm Minh bỗng tối sầm mặt mày — rồi mất đi ý thức.

__

Tháng Tư, năm thứ 48 Konoha.

Khi Nhậm Minh lần đầu tỉnh lại, cảm giác như cơ thể mình đang trôi bồng bềnh. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng người nói, cố hết sức mở mắt nhưng không sao mở ra nổi, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.

Thức rồi lại ngủ, ngủ rồi lại mơ, đầu óc cứ lơ mơ như bị nhồi bông, đến mức cậu không biết mình còn sống hay đã chết nữa.

Và rồi, mỗi lần thiếp đi, linh hồn cậu lại tiến vào một không gian kỳ lạ…

__

Lúc này, trong không gian phong ấn, một người phụ nữ tóc đỏ đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào con cáo chín đuôi khổng lồ.

Uzumaki Kushina nhìn cái thân thể bé xíu đang lơ lửng giữa không trung, chớp chớp mắt rồi quay sang con cáo to đùng hỏi:

“Cửu Vĩ, đứa này là con của mi à? Hóa ra mi là cáo cái sao, đừng bảo với ta là thế nha~!”

Cửu Vĩ vốn đang trong trạng thái ngu người vì đứa nhỏ tự dưng rơi xuống không gian phong ấn, nghe câu này thì lập tức nổ tung:

“Lão phu sao có thể có con được chứ!!”

Kushina nghiêng đầu: “Ờ hén, bị phong ấn bao nhiêu năm rồi cơ mà…” Không để Cửu Vĩ kịp nói gì, cô chợt vỗ tay cái bốp, vẻ mặt như thể vừa phát hiện thiên cơ:

“Chắc là trước khi bị phong ấn thì mi mang thai rồi đúng không? Mi to thế kia, chắc thời gian mang thai cũng dài lắm hả~ Với lại nhìn dấu vết râu mép trên mặt nó kìa, giống hệt mi luôn đó~!”

Cửu Vĩ tức đến run bần bật, toàn thân tê dại. Nếu không phải đang bị đóng đinh từ đầu tới đuôi thì nó đã nhảy xuống cho con nhỏ này một bạt tai rồi. Bộ đầu óc của cô ta là được tạo thành từ rác à?!

Nó hít sâu, gào lên: “Lão phu không thể mang thai!! Rõ ràng là đứa nhỏ này là con của ngươi với cái tên đàn ông bên ngoài kia!!”

“Hể? Thật hả?” Kushina gãi má, “Ta mới mang thai hơn ba tháng thôi mà… khoan đã…”

Dứt lời, cô liền rút khỏi không gian phong ấn, quay sang người đàn ông tóc vàng đang nhìn mình đầy lo lắng:

“Minato, thai nhi ba tháng tuổi thì trông như thế nào nhỉ?”

Namikaze Minato ngớ người: “Thai nhi à? Theo tài liệu của bệnh viện Konoha, thai ba tháng dài khoảng chín centimet, ngũ quan bắt đầu hình thành, tay chân rõ ràng, có cả ngón tay ngón chân, tóc và móng cũng bắt đầu mọc rồi.” Anh ngừng một chút rồi hỏi: “Sao em lại hỏi vậy?”

Từ khi biết Kushina có thai, Minato đã nghiên cứu rất kỹ tất cả tài liệu liên quan. Với trí tuệ thiên tài, sau vài tháng học hành chăm chỉ, về lý thuyết thì trình của anh cũng gần chạm ngưỡng bác sĩ sản khoa rồi.

Kushina cúi đầu, một tay đặt lên bụng mình, hồi tưởng lại đứa trẻ vừa nhìn thấy trong không gian phong ấn, khẽ nói:

“Em… em vừa nhìn thấy con của chúng ta…”

“Con? Sao lại thế? Lúc nãy em đột nhiên ngẩn ra, anh còn tưởng Cửu Vĩ nổi loạn cơ đấy. Không lẽ… con có vấn đề gì sao?” – Minato lo lắng hỏi dồn.

Kushina kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra, rồi nói: “Chắc đó là ý thức thể của đứa bé. Em đã kiểm tra phong ấn rồi, tuy có hơi yếu đi một chút nhưng vẫn trong phạm vi kiểm soát. Em không rõ sao con lại vào được không gian phong ấn, có chút lo lắng…”

Minato nhíu mày: “Chuyện này đúng là kỳ quặc. Để anh mời bà Biwako đến kiểm tra cho em nhé, em cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”

“Vâng.” – Kushina gật nhẹ, và khi Minato vù một cái biến mất, cô lại quay về không gian phong ấn.

“Đây là con của ta và Minato sao…” – Cô nhẹ nhàng đưa tay nâng lấy thân hình bé nhỏ đang lơ lửng trước mặt, dáng vẻ do dự như muốn chạm vào mà không dám.

Cửu Vĩ đứng đực ra nhìn cô – đây vẫn là cái con ‘Ớt Đỏ Máu’ miệng mồm lanh chanh năm nào sao? Chỉ vì có thai mà thay đổi nhiều đến thế sao? Ánh mắt đó… giống như ánh mắt lão già năm xưa từng nhìn ta…

“Ê, Cửu Vĩ!” – Kushina đột nhiên gọi lớn, nghiêm nghị nói từng chữ một:

“Ta nhất định sẽ khống chế ngươi thật tốt! Trước đây là vì Minato, vì làng Lá. Còn sau này… là vì đứa con này!”

“Đám người ngu ngốc!!” – Cửu Vĩ rống lên. Quả nhiên, vừa rồi chỉ là ảo giác. Làm sao cô ta có thể giống lão già đó được chứ. “Lão phu nhất định sẽ giết hết các ngươi!!”

Kushina không thèm để ý đến nó, chỉ chăm chú nhìn đứa bé trong lòng bàn tay, cho đến khi Minato dẫn theo Hiruzen Sarutobi và vợ là Sarutobi Biwako đến.

“Em ổn chứ, Kushina?” – Minato vội hỏi.

“Em ổn.” – Kushina lắc đầu, rồi quay sang hai vợ chồng Đệ Tam, cúi đầu lễ phép: “Xin lỗi vì đã làm phiền hai người vào giờ này. Mong bà Biwako giúp cho.”

Kushina lại kể một lần nữa mọi việc. Sau khi kiểm tra xong, Biwako kết luận: “Thai nhi rất khỏe mạnh, không có gì bất thường.”

Bên cạnh, Hiruzen định châm điếu thuốc nhưng bị vợ giật lấy, đành gãi gãi chòm râu:

“Thời còn phu nhân Mito làm Nhân trụ lực, lúc mang thai cũng không có hiện tượng này… Có nghĩa là không có tiền lệ nào để tham khảo. Biwako, Minato – sau này nhớ chú ý sát sao đến thể trạng của Kushina, không thể lơ là.”

Biwako gật đầu đồng tình: “Chỉ có thể vậy thôi.”

“Vậy chúng tôi xin phép không quấy rầy nữa.” – Thấy không giúp thêm được gì, Hiruzen chủ động cáo từ.

Lúc này, ông đang ở trong trạng thái “tạm quyền hỗ trợ”, vì Minato mới lên làm Hokage Đệ Tứ chưa bao lâu, ông cho rằng cậu còn quá trẻ, chưa đủ uy tín để trấn áp hai vị trưởng lão Koharu và Homura. Mà người khó đối phó nhất vẫn là Danzo – bạn già của ông. Vì vậy, ông quyết định ở lại tạm thời để giúp Minato xây dựng quyền uy, từng bước chuyển giao quyền lực. Cũng có nhiều người nói ông tham quyền cố vị, nhưng năm ấy Hiruzen đã gần sáu mươi tuổi, bản thân ông cũng biết sức lực, uy tín và tinh thần đều đã suy giảm rõ rệt. Ông chỉ mong có thể dùng chút sức tàn để che chở cho thế hệ mới của làng Lá.

Tiễn vợ chồng Đệ Tam xong, Minato nhẹ nhàng ôm lấy Kushina, dịu dàng an ủi:

“Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con.” – Anh mỉm cười, “Hơn nữa, được gặp con sớm như vậy, em chắc chắn là người mẹ may mắn nhất thế giới rồi đó. Kể thêm cho anh nghe về con đi.”

Kushina chợt nhớ đến lời bà Mito từng nói: “Trở thành vật chứa của Vĩ Thú là định mệnh của chúng ta. Nhưng trước khi là vật chứa, chúng ta phải dùng tình yêu để lấp đầy sinh mệnh đó.”

“Người ấy, người giống như mặt trời, ta đã sớm gặp được rồi.” – Nhìn nụ cười ấm áp của Minato, Kushina hạnh phúc miêu tả về hình dáng ý thức thể của thai nhi:

“Tuy chưa nhìn rõ giới tính, nhưng em có cảm giác đó là một bé trai. Sau này, chắc chắn con sẽ trở thành một người tuyệt vời!”

“Vậy thì đặt tên là Naruto nhé.”

“Naruto?”

“Ừ. Là tên nhân vật chính trong tiểu thuyết Chuyện kể về ý chí kiên cường của thầy Jiraiya. Anh hy vọng Naruto cũng có ý chí mạnh mẽ và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc như cậu ta.”

“Ừm, cái tên thật đẹp… Naruto.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play