Trận mã cầu kéo dài hai khắc đồng hồ, nửa đầu trận Huệ Vương chủ công, liên tục ghi năm điểm. Nửa sau Huệ Vương không ra tay nữa, Phạm tiên sinh bỏ ngựa, trấn giữ ngay khung thành, dựa vào tốc độ chạy như gió và thân pháp nhảy nhót tựa sư hổ, cứng rắn không để cho mười thiếu niên như Diêu Lân, Lý Đình Vọng ghi được điểm nào!
Vì vị phụ quan trẻ tuổi cấm học trò cởi áo đánh bóng — một quy định vốn rất vô lý — ban đầu học trò và các cô nương trên khán đài đều đứng về phía đội của Diêu Lân. Thế nhưng càng xem, họ lại càng bị dáng vẻ oai hùng của vị phụ quan trẻ tuổi chinh phục. Khi Phạm tiên sinh ngoài tứ tuần cũng phô bày sức mạnh kiên cường của một võ giả, nam nữ thiếu niên trên khán đài hoàn toàn “trở cờ”, mỗi lần Phạm tiên sinh cản được một quả bóng, khán đài lại vang lên tiếng huýt sáo và hoan hô rần rần.
Phạm tiên sinh chỉnh lại tay áo cuộn đến cổ tay, mỉm cười với mười thiếu niên đang cưỡi ngựa, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục.
Diêu Lân, Lý Đình Vọng cùng đám người: “…”
“Không đánh nữa! Đúng là tự rước nhục vào thân.”
Dù trận chưa kết thúc, đã có người cầm gậy nhảy xuống ngựa, mặt mày uể oải nói.
Diêu Lân cùng biểu huynh đệ họ La liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía đội trưởng Lý Đình Vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play