Học trò trong võ học gần như ai cũng nhận ra Phạm tiên sinh. Dẫu hôm nay là ngày nghỉ, không phải giờ lên lớp, nhưng tiếng quát bất ngờ của ông vẫn khiến đám thiếu niên đang huýt sáo trêu chọc các vị tiểu thư bị chấn động, lập tức im bặt, chỉ dám ghé tai nhau thì thầm suy đoán vì sao Phạm tiên sinh lại xuất hiện. Không một ai dám tiếp tục vô lễ.
Bên trái khán đài, chỗ các vị khuê tú ngồi, vốn chẳng ai làm điều gì thất lễ, nên tất nhiên không bị tiếng quát ấy dọa sợ. Trái lại, vì một tiếng quát của Phạm tiên sinh mà toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía vị công tử tuấn tú đang ngồi cạnh ông — không phải dạng tuấn tú tầm thường, mà là tuấn tú đến độ người khác không thể rời mắt.
Đôi mi dài, ánh mắt sâu, phong thái trầm tĩnh cao nhã, đặc biệt là dáng vẻ có phần dè dặt như thể vì bị các nàng nhìn mà khẽ cúi đầu thu liễm khí thế — càng khiến vị công tử ấy thêm phần thanh quý, khiến đám khuê tú càng không nhịn được mà tiếp tục len lén quan sát, vừa nhìn vừa thì thầm trò chuyện với các tỷ muội bên cạnh, tiếng cười khe khẽ như chim sẻ ríu rít đầu xuân.
Triệu Tuỵ từ trước đến nay chưa từng lâm vào cảnh lúng túng như vậy. Hắn chỉ vì không thích đám thiếu niên học trò huýt sáo khiếm nhã về phía Diêu cô nương mà khẽ nhíu mày, không ngờ Phạm tiên sinh lại—
Diêu cô nương có nhìn sang không?
Nàng có nhận ra hắn – người mà nàng chỉ gặp thoáng qua hai lần trong kỳ nghỉ trước không?
Nếu nàng còn nhớ, liệu nàng có nghi ngờ vì sao hôm nay hắn lại “tình cờ” xuất hiện ở võ học, cùng xem mã cầu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT