Cuối tháng tư, trời đã sáng rất sớm, ăn sáng xong, ánh nắng ấm áp rạng rỡ, đúng là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong buổi sáng, muộn chút nữa sẽ bắt đầu nắng gắt.

Như đã hẹn từ tối qua, Diêu Hoàng đẩy xe lăn của Huệ vương băng qua tiền viện, đến hậu hoa viên.

Hoa viên được bố trí khéo léo theo kiểu “khúc kính thông u”, hai bên con đường lát đá dài dằng dặc trồng đủ loại cây hoa: phong thanh mảnh xinh đẹp, hòe long trảo cành to thân lớn, mộc lan và mai đỏ đã qua mùa hoa, hải đường vẫn còn mang vài chùm hoa phớt hồng, cùng cây quế già chỉ nở vào mùa thu…

Ngày thường Diêu Hoàng chỉ hay thấy liễu, đào và hòe, những loài cây khác chỉ nghe tên mà chưa từng thấy bao giờ, hôm qua đi dạo trong sân chỉ cảm thấy mới mẻ. Hôm nay được đi cùng chủ vườn, mỗi lần gặp cây không quen, nàng đều dừng lại hỏi: “Vương gia, đây là cây gì vậy?”

Triệu Tuỵ chỉ cần liếc qua là đáp được.

Hỏi nhiều lần, về sau Diêu Hoàng không cần mở miệng nữa, chỉ cần xe lăn dừng lại, nàng đưa tay chỉ một cái, Triệu Tuỵ lập tức đọc ra tên cây.

Đi ngang qua ao sen, Diêu Hoàng chỉ vào những sợi dây leo xanh mướt mọc dọc bờ nước.

Triệu Tuỵ đáp: “Nghênh xuân.”

Huệ Vương gia dường như thứ gì cũng biết, lúc đầu Diêu Hoàng còn đầy ngưỡng mộ, dần dần lại nảy sinh tâm tư nghịch ngợm, tranh thủ lúc đi phía sau xe lăn mà cố tình nhìn xuống mặt đất gần các loài hoa cây quý.

Xe lăn lại dừng, Triệu Tuỵ liếc mắt một vòng, chỉ còn một gốc cây hơi xa là chưa giới thiệu, bèn nói: “Ngân hạnh.”

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, Triệu Tuỵ vừa định nghiêng đầu lại thì thấy Vương phi đã bước vào bãi cỏ cạnh đó trong chiếc váy đỏ, tay chỉ vào một bụi cây dại mọc sau đám bụi rậm, lác đác vài bông hoa vàng nhạt, hỏi:

“Vương gia, cây này là gì?”

Triệu Tuỵ nhìn về phía bụi cây dại ấy.

Diêu Hoàng ánh mắt nghiêm túc, mong chờ nhìn chằm chằm vào hắn.

Cách đó vài trượng, Thanh Ải phải rướn cổ mới thấy được bụi cỏ dại Vương phi đang chỉ, gương mặt đầy vẻ hối hận — chết tiệt, tên làm vườn nào lười biếng mà không phát hiện ra cây bồ công thảo này chứ!

A Cát thấy lạ, hỏi: “Ngươi hốt hoảng gì vậy?”

Thanh Ải liếc nàng một cái, không tiện vạch trần chuyện mất mặt của Vương gia nhà mình, chỉ đành cố tỏ ra bình tĩnh.

Phía trước, Triệu Tuỵ trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Hoa dại.”

Diêu Hoàng cười tươi: “Cuối cùng cũng tới lượt ta được làm thầy của Vương gia rồi. Đúng là hoa dại thật, nhưng hoa dại cũng có tên của nó, cái này gọi là bồ công thảo, sau khi hoa tàn sẽ mọc ra một chùm lông trắng, chỉ cần gió thổi là bay đầy trời. Trẻ con nhà dân rất thích thổi cái này chơi.”

Triệu Tuỵ lại liếc nhìn hình dáng lá của bồ công thảo.

Diêu Hoàng quay lại đường chính, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.

Sau lưng, khi Thanh Ải đi ngang qua chỗ đó, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cây bồ công thảo ấy, không biết nên nhổ bỏ hay để lại. Nhổ thì sợ Vương phi không vui, mà để lại thì sợ Vương gia nhìn thấy nó là lại nhớ chuyện vừa rồi, thêm chướng mắt.

A Cát nhìn thấy vẻ đau khổ như ăn phải khổ qua của hắn, bèn hỏi:

“Hoa này có gì không ổn sao?”

Thanh Ải đáp: “Hoa viên mỗi ngày đều có người kiểm tra, ít nhất hai bên đường chính không được phép có cỏ dại.”

A Cát kinh ngạc nhìn quanh trước sau, quả thật ngoài cây bồ công thảo này, những nơi khác đều là cây cối trồng ngay ngắn rõ ràng, thậm chí bãi cỏ cũng được rải đều một loại cỏ duy nhất.

“Nhưng hoa này đẹp mà, Vương phi thích nhất là hoa màu vàng đấy.” A Cát nhỏ giọng nói.

Thanh Ải càng thêm đau khổ. Từ ngày Vương phi vào cửa, hắn và Phi Tuyền ngày nào đi Minh An Đường cũng thấp thỏm không yên vài lần. Vương phi cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu cẩn trọng, nói chuyện với Vương gia chẳng khác nào thò tay vào miệng cọp.

Tạm thời ghi nhớ vị trí của cây bồ công thảo, Thanh Ải dẫn A Cát tiếp tục đi theo.

Qua khỏi rừng trúc là đến vườn rau.

Vì mô phỏng theo nếp nhà nông, nơi này không có đường lát đá, toàn là đường đất, may mà bằng phẳng và rắn chắc.

Hạt giống vừa gieo còn chưa nảy mầm, chỉ có mấy luống khoai lang và nho được dời từ nơi khác đến là có màu xanh.

Luống khoai còn nhỏ chẳng có gì để xem, Diêu Hoàng trực tiếp đẩy Huệ Vương đến dưới giàn nho. Lá nho xanh non dưới ánh nắng trong suốt như ngọc, ngọn lá trên cao mảnh mai cong cong, có cành đã bám vào giàn, có cành vẫn còn lơ lửng giữa không trung, nhưng đầu mầm đều hướng về phía trước, có lẽ sáng mai lại nhìn sẽ thấy chúng đã leo được lên rồi.

Thấy Vương gia bị một ngọn mầm thu hút, Diêu Hoàng bèn dừng chân chờ hắn thu lại ánh mắt, rồi mới tiếp tục đi, vừa đi vừa hỏi: “Vương gia thích ăn nho xanh hay nho tím hơn?”

Triệu Tuỵ: “Cái nào cũng được.”

Diêu Hoàng cười nói: “Thần thiếp thích ăn nho tím hơn, nhưng vẫn trồng một giàn tím một giàn xanh, đến lúc ấy ta đổi qua đổi lại mà ăn, ăn không hết còn có thể phơi làm nho khô.”

Ra khỏi vườn rau, Diêu Hoàng vẫn chưa đi đủ, quả thực là buổi sáng trong vườn có một vẻ yên tĩnh và sinh khí rất khác, đi loanh quanh thôi cũng khiến người ta cảm thấy thư thái khoan khoái.

“Vương gia đi với thần thiếp thêm chút nữa nhé, dù sao cũng đến giờ Tỵ mới xuất phát, vẫn còn sớm mà.”

Nàng muốn về nhà thăm cha mẹ, nhưng nếu đến sớm quá, nàng thì vui đấy, nhưng để Vương gia ở lại nhà nhạc phụ xa lạ và chật hẹp thì sợ sẽ buồn chán khó chịu.

Triệu Tuỵ mỗi ngày có ba lần xoa bóp đúng giờ, từ khi sắp xếp thì chưa từng thay đổi.

Hoa viên rất lớn, hắn không nỡ làm nàng cụt hứng, chỉ nói:

“Có thể đi thêm hai khắc.”

Diêu Hoàng tính toán một lát: “Vậy ta đi nhanh chút, chắc cũng vừa đủ một vòng lớn.”

Nàng không còn dừng lại vì mấy loại cây lạ nữa, chỉ đơn thuần là dạo chơi, bước đi nhanh hơn, bản thân không cảm thấy gì, nhưng người ngồi trên xe lăn là Triệu Tuỵ lại có thể cảm nhận được làn gió mát thổi vào mặt, mang theo hương đất, mùi cỏ cây, xen lẫn hương hoa mẫu đơn và thược dược.

Khi hai người rẽ sang phía tây của hoa viên, liền thấy ngay một hồ nước trong xanh lấp lánh, ánh mặt trời quá chói, khiến cả hai đồng thời nghiêng đầu tránh đi.

Tầm nhìn mở rộng, gió cũng lớn hơn chút, mát mẻ dễ chịu.

Diêu Hoàng chỉ về cung điện giữa hồ:

“Vương gia, chỗ đó có thể ở được không?”

Triệu Tuỵ: “Ừm.”

Diêu Hoàng vui vẻ nói:

“Vậy đến mùa hè, thiếp có thể dọn qua đó ở không? Bên đó chắc chắn mát mẻ hơn.”

Triệu Tuỵ: “Được.”

Tâm trạng Diêu Hoàng rất tốt, không nhịn được khẽ ngân nga một khúc hát.

Triệu Tuỵ: “…”

Vương phi của hắn rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, chỉ là điệu hát này thật sự khó mà khen được.

Nhịn một lúc, hắn đành chủ động gợi chuyện:

“Khúc đó học từ ai vậy?”

Diêu Hoàng không hiểu sao bỗng thấy cảm động. Hai ngày nay toàn là nàng gắng sức bắt chuyện, vương gia thì hờ hững, hôm nay cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện với nàng rồi!

“Mẫu thân và Ngô thẩm của thiếp đều biết hát mấy bài dân ca, nghe nhiều rồi tự nhiên thiếp cũng biết hát theo.”

Triệu Tuỵ: “Ở nhà nàng cũng thường hát à?”

Diêu Hoàng: “Cũng không hẳn, chỉ là gặp lúc tâm trạng tốt thì thiếp sẽ tự ngân nga mấy câu. Thế nào? Vương gia thấy thiếp hát có hay không?”

Triệu Tuỵ: “…Ừm.”

Hắn cũng không nỡ dội cho vương phi một gáo nước lạnh vào lúc nàng đang vui vẻ.

Được khen xong, Diêu Hoàng lại tiếp tục khe khẽ hát.

Khu vườn yên tĩnh, dù giọng nàng không lớn nhưng Thanh Ải và A Cát đi theo phía sau vẫn nghe thấy.

Thanh Ải nhìn A Cát với ánh mắt phức tạp.

Ai ngờ A Cát cũng khe khẽ hát theo, điệu y hệt vương phi.

Thanh Ải: “…”

Khi trở lại trước cổng vòm nối từ tiền viện ra hoa viên, cũng là lúc vương gia đã hoàn thành lời hứa cùng vương phi dạo vườn một vòng. Thanh Ải hiếm khi không đợi vương gia lên tiếng, liền mạnh dạn bước lên trước, nói với Diêu Hoàng:

“Vương phi hãy về nghỉ ngơi, hạ nhân đưa vương gia về Trúc viện.”

Diêu Hoàng ngắm nghiêng khuôn mặt của Huệ vương:

“Thiếp đưa vương gia thêm đoạn nữa nhé?”

Triệu Tuỵ: “Không cần.”

Diêu Hoàng đành giao xe lăn lại cho Thanh Ải.

Thanh Ải lặng lẽ đẩy vương gia, khi đi qua chỗ có cây bồ công thảo kia, hắn thấp giọng xin chỉ thị:

“Vương gia, cây cỏ dại này…”

Triệu Tuỵ: “Cứ để đó.”

…..

Lễ vật hồi môn đã được hạ nhân chuẩn bị sẵn trên một chiếc xe ngựa chuyên dùng, đến đúng giờ, Thanh Ải và Phi Tuyền cũng đưa Huệ vương đến Minh An Đường.

Vương gia và vương phi đều mặc lễ phục màu đỏ, nước da đều trắng, chỉ là Triệu Tuỵ mang vẻ nhợt nhạt như người bệnh lâu ngày không thấy ánh mặt trời, còn Diêu Hoàng lại rạng rỡ tươi tắn, xinh đẹp rực ngời.

Lên xe rồi, Triệu Tuỵ vẫn như thường lệ không nói lời nào, Diêu Hoàng cũng ngồi thẳng lưng, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Từ phủ Huệ vương ở phía tây hoàng thành đến hẻm Trường Thọ ở đông nam kinh thành là cả một quãng đường dài. Diêu Hoàng nhịn suốt dọc đường, đến khi sắp đến nơi mới dè dặt nhìn sang Huệ vương.

Triệu Tuỵ: “Có gì cứ nói.”

Diêu Hoàng lo lắng: “Thiếp sợ trong nhà tiếp đãi không chu đáo, vương gia sẽ giận.”

Người trong vương phủ hầu hạ vương gia lâu như thế còn phải dè dặt cẩn thận từng ly từng tí, mà cha mẹ ca ca của nàng đều là dân quê mộc mạc, bảo sao nàng không lo lắng cho được?

Triệu Tuỵ: “Ta không dễ nổi giận đến vậy.”

Diêu Hoàng chìa ngón út ra với hắn:

“Đây là ngài nói đấy nhé, chúng ta ngoéo tay đi?”

Triệu Tuỵ liếc nhìn ngón út mà nàng đơn độc giơ ra, quay đầu đi, không thèm phản ứng.

Đầu quay đi nhưng tay không né, Diêu Hoàng chủ động móc ngón tay út của hắn đang đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng lắc lắc:

“Nói rồi đấy nhé, dù ngài có giận cũng phải giả vờ không sao, đợi khi nào về phủ rồi, vương gia có giận thì cứ trút lên đầu thiếp, phạt sao cũng được.”

”…” – Triệu Tuỵ không nói gì.

Bên ngoài xe, Trương Nhạc sai hai thị vệ đi trước mở đường, đuổi hết những người dân trong hẻm Trường Thọ định hóng chuyện vào lại trong nhà, chỉ còn lại vài người Diêu gia đã đứng chờ sẵn trước cửa đón tiếp.

Xe ngựa dừng hẳn, nhân lúc cửa xe chưa mở, Diêu Hoàng nghiêng người dựa vào bên hông xe lăn, tranh thủ lúc Huệ Vương không đề phòng bèn hôn lên tai hắn một cái, hôn xong còn thì thầm:

“Cho Vương gia chút lợi trước, người đừng có giở mặt chối bỏ đấy nhé.”

”…” – Triệu Tuỵ tiếp tục im lặng.

Diêu Hoàng mỉm cười với hắn rồi cúi đầu tháo chốt cố định.

Cửa mở, ván gỗ được đặt xuống. Trong ánh mắt kinh ngạc của người Diêu gia, Diêu Hoàng và Thanh Ải phối hợp đẩy xe lăn xuống xe ngựa.

Trong khi mọi người Diêu gia còn đang căng thẳng tiến lên hành lễ, Diêu Hoàng nhìn ngưỡng cửa trước nhà rồi quay người dặn Thanh Ải:

“Đặt tấm ván qua bậu cửa.”

Thanh Ải hiểu ngay, bảo Phi Tuyền tạm thay hắn đẩy xe, rồi tự mình bê tấm ván dài ra trải ngang bậu cửa, đầu nam chạm đất trước, tạo thành lối đi cho xe lăn lướt qua, giữ trọn thể diện cho Vương gia, đỡ hơn là phải bế bổng lên.

Nhà Diêu gia nhỏ, chỉ qua hai ngưỡng cửa từ cổng chính đến cửa sau đại sảnh là đã đẩy được Huệ Vương đến ghế chủ tọa trong sảnh đường.

Mấy thị vệ từ chiếc xe ngựa thứ hai lần lượt bê hoặc vác lễ vật xuống, đứng chờ trong sân để giao lại.

Triệu Tuỵ nhìn ra ngoài, nói với phu thê Diêu Chấn Hổ:

“Chút lễ mọn, mong nhạc phụ nhạc mẫu nhận cho.”

Diêu Chấn Hổ trời sinh giọng to, càng hồi hộp lại càng không biết kiềm chế:

“Vương gia khách sáo rồi, ngài đến là vinh hạnh lớn cho nhà chúng ta rồi, lễ lạt gì cũng không quan trọng!”

La Kim Hoa vội kéo tay áo ông, áy náy nói:

“Vương gia, ông ấy là người thô lỗ, mong ngài đừng chấp nhặt.”

Triệu Tuỵ chỉ khẽ mỉm cười, hắn từng ra chiến trường, người thô hơn Diêu Chấn Hổ cũng từng gặp.

Qua màn chào hỏi đơn giản, Diêu Hoàng chủ động sắp xếp:

“Ca ca, huynh đi tìm phòng trống để nhận lễ đi, bảo các thị vệ nghỉ ngơi ở phòng trực.”

Diêu Lân như được đại xá, lập tức đi ngay.

Diêu Hoàng chỉ vào hai giỏ quả mật vọng trong tay Họa Mi, giới thiệu với phụ thân phụ mẫu:

“Đây là mật vọng cống phẩm Giao Châu, Hoàng thượng ban thưởng cho Vương gia, ngọt lắm, Vương gia bảo con mang hai giỏ về, một giỏ cho nhà mình, một giỏ gửi bên nhà ngoại tổ. Loại này không để được lâu, chiều nay ca ca đem sang nhà ông bà ngoại luôn đi, bảo họ ăn hết hôm nay kẻo hư.”

La Kim Hoa lập tức kéo phu quân cùng cảm tạ.

Diêu Hoàng mỉm cười:

“Vương gia không thích mấy lời khách sáo, cha mẹ đừng ngại. Họa Mi, ngươi vào bếp, lát cuối bữa thì cắt hai quả đem lên là được.”

Họa Mi hành lễ lui ra, vừa ra khỏi đại sảnh, trong mắt thoáng hiện vẻ u ám.

Vì khởi hành muộn, lại đi đường xa, đến nơi thì dân trong hẻm đều đã ăn trưa. Diêu Hoàng hỏi mẫu thân:

“Cơm nước xong cả chưa ạ?”

La Kim Hoa đáp:

“Cũng gần xong rồi, chỉ còn mấy món cần xào lúc ăn, một lát là được.”

“Vậy dọn cơm đi, mình vừa ăn vừa trò chuyện.”

La Kim Hoa liền vào bếp.

Vì Vương gia và Vương phi ghé thăm, La Kim Hoa đã đặc biệt mời hai đầu bếp nổi danh từ một tửu lâu lớn trong thành. Thường ngày, những đầu bếp này chỉ nhận đơn của các phủ quý tộc, nhưng khi biết con rể Diêu gua là Huệ Vương, tửu lâu không những không lấy tiền mà còn tự mang theo rượu và nguyên liệu đến. La Kim Hoa thấy ngại, nhất quyết đòi trả tiền, họ mới miễn cưỡng lấy vài lượng bạc tượng trưng.

Món nguội dọn trước, Diêu Hoàng nhìn cách bày biện thì nghi hoặc:

“Mấy món này là Ngô thẩm làm ạ?”

La Kim Hoa đang định ra hiệu cho nhi nữ thì Diêu Chấn Hổ đã cười ngô nghê đáp:

“Sao mà được, mẫu thân con đặc biệt đi mời đầu bếp của Vọng Tiên Lâu, tay nghề của Ngô thẩm sợ là không lọt nổi vào mắt Vương gia.”

Triệu Tuỵ: “Khiến nhạc phụ nhạc mẫu tốn kém rồi.”

Diêu Chấn Hổ: “Không tốn, không tốn, tửu lâu biết là nấu cho Vương gia, thu của chúng ta chẳng đáng là bao.”

La Kim Hoa: “…”

Diêu Hoàng: “…Thôi, mọi người ăn đi.”

Diêu Chấn Hổ thích uống rượu, món càng ngon càng khiến ông muốn uống, huống chi có ai tiếp đãi con rể mà lại không mời rượu?

Bất chấp thê tử dặn đi dặn lại, Diêu Chấn Hổ thử hỏi:

“Vương gia uống rượu chứ?”

La Kim Hoa lập tức giẫm lên chân phu quân.

Diêu Chấn Hổ mặt không biến sắc, trông mong nhìn con rể.

Triệu Tuỵ: “Có thể nhấp vài chén.”

Diêu Chấn Hổ cười toe toét, chẳng thèm sai nha hoàn, tự chạy vào lấy ra một vò rượu ông quý nhất.

Trong nhà không có chén nhỏ, ông rót cho con rể một bát đầy bảy phần.

Diêu Hoàng trừng mắt nhìn phụ thân, định ngăn thì Triệu Tuỵ đã hai tay nâng bát, hướng về phía Diêu Chấn Hổ:

“Kính nhạc phụ.”

Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn.

Diêu Chấn Hổ tán thưởng một tiếng, cũng uống hết bát rượu của mình, Diêu Lân không chịu thua, cũng cạn một bát.

Diêu Chấn Hổ còn định rót tiếp, thì phát hiện vò rượu dưới đất đã bị La Kim Hoa giấu luôn dưới váy mình.

La Kim Hoa không liếc phu quân, chỉ nhìn thấy con rể có vẻ không mấy hứng thú với các món trên bàn, hơi áy náy nói:

“Vương gia, ta không giỏi bếp núc, chỉ làm mấy món bột là ra hồn, trong sân đúng lúc có rau cải nhi nữ thích ăn, ta đã hấp một nồi bánh bao nhân cải, cơm cũng có, Vương gia muốn ăn món nào?”

Dù đã mời đầu bếp, nhưng La Kim Hoa nghĩ món ngon trên đời Vương gia đều từng nếm, nên làm thêm mấy món gia truyền để lạ miệng.

Triệu Tuỵ nhìn Diêu Hoàng rồi nói:

“Vậy ăn bánh bao.”

La Kim Hoa lập tức sai Xảo nương đứng ngoài cửa đi lấy.

Vì bàn đã đầy món, Xảo nương bưng khay lớn đựng bát to, mỗi bát hai chiếc bánh bao trắng to bằng nắm tay. Bát đầu tiên đặt trước mặt Vương gia, bát thứ hai đặt trước mặt Vương phi.

Bánh bao mới hấp còn bốc hơi, thơm ngào ngạt.

Triệu Tuỵ cúi nhìn bánh, Diêu Hoàng thầm nghĩ: mỗi bữa Vương gia chỉ ăn nửa bát cơm, hai cái bánh bao e là nhiều quá?

Nàng chủ động gắp một cái ra, đặt bên cạnh món nguội, cười nói:

“Vương gia nếm thử trước một cái, thấy ngon rồi hẵng ăn cái nữa.”

Triệu Tuỵ gật đầu, phớt lờ hành động định lấy tay bốc bánh của Diêu Chấn Hổ bị La Kim Hoa cản lại, dùng đũa gắp vỏ bánh, lớp vỏ mỏng dai, bên trong thấm nước thịt, thơm mà không ngấy.

Đã ăn là không thể để thừa, Triệu Tuỵ vừa trò chuyện vừa ăn hết chiếc bánh.

Vương gia ăn rất có phép tắc, chiếc bát sạch sẽ không sót một mẩu nhân.

Diêu Hoàng một bữa có thể ăn ba cái cỡ này, thấy hắn ăn hết, nàng dùng đũa sạch gắp cái lúc nãy đã lấy ra, ánh mắt hỏi ý hắn.

Triệu Tuỵ hơi do dự, rồi đồng ý.

La Kim Hoa rất vui, xem ra Vương gia rất hài lòng với tay nghề của mình, ăn còn nhiều hơn cả các món kia.

Cơm xong, Triệu Tuỵ chủ động hỏi han chuyện học hành của Diêu Lân, tạo cơ hội để Diêu Hoàng cùng mẫu thân vào Tây sương phòng tâm sự.

Điều La Kim Hoa quan tâm nhất là:

“Vương gia… cái khoản kia… có được không?”

Chân què không sao, để nhi nữ mình làm quả phụ sống mòn cả đời thì tội quá!

Diêu Hoàng mặt đỏ bừng, quay đầu nói:

“Không những được, mà con gần như không chịu nổi nữa ấy.”

La Kim Hoa trợn tròn mắt!

Diêu Hoàng cười:

“Thôi đừng nói nữa, con gấp gáp về chỉ để nói với  a nương, con sống ở đó rất tốt.”

Nàng kể cho mẫu thân nghe về khu vườn lớn trong vương phủ, kể việc Vương gia giao quyền cho nàng, từ trong ra ngoài, sau này nàng gần như quản hết.

La Kim Hoa nghe xong, mừng trước, rồi lại thở dài:

“Tốt thì tốt, nhưng cũng cho thấy Vương gia định cứ như thế suốt đời rồi. Còn trẻ thế mà cứ trốn tránh mãi thì sao mà được?”

Đã là con rể trong nhà, lại anh tuấn tính tình cũng được, La Kim Hoa thật sự coi Huệ Vương như nhi tử ruột mà thương, dù người ta có chẳng hề thiết tha.

Diêu Hoàng không đáp. Thương thì thương, nhưng nàng cũng đành chịu.

La Kim Hoa ngẫm nghĩ, dặn thêm:

“Nói thật lòng, nhà mình ai cũng mong Vương gia có thể vực dậy tinh thần, nhưng con tuyệt đối đừng dại mà dạy người ta đạo lý. Người ta đọc bao nhiêu sách, hiểu lý còn hơn mình, chỉ là hiểu với làm được là hai chuyện khác nhau.”

Diêu Hoàng: “Con biết, chuyện của Vương gia xảy ra đã một năm, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi rồi các Vương gia khác chắc chắn đều an ủi khuyên nhủ đủ kiểu, con mà nói thêm gì cũng chỉ khiến người ta chán, chẳng bằng không nói.”

Hai mẫu tử thì thầm với nhau khoảng chừng nửa canh giờ, Diêu Hoàng dù luyến tiếc đến mấy cũng đành ra ngoài, sợ phụ thân và ca ca ăn nói vụng về mà lỡ việc.

Diêu Lân đang múa thương ngoài sân.

Thấy muội muội, vẻ mặt Diêu Lân lộ rõ nhẹ nhõm, vừa ăn no xong thì phụ thân đã bắt huynh phải múa mấy đường cho vương gia xem để xin chỉ điểm, trời thì nắng chang chang, bụng lại no căng, khổ dễ gì chịu nổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play