Diêu Lân múa thương, Diêu Chấn Hổ đứng ngoài ngưỡng cửa chính nhìn, xe lăn của Huệ vương dừng bên trong ngưỡng cửa, Thanh Ải thì đứng sau lưng xe.

Ánh mắt đầu tiên của Diêu Hoàng lướt qua, lại bị sắc mặt trắng bệch của Thanh Ải thu hút — rõ ràng ban nãy đâu đến nỗi như thế.

Lúc này, Diêu Lân gọn gàng thu thương lại, nhường đường cho mẫu thân và muội muội.

La Kim Hoa đi sau nhi nữ một bước, chỉ cảm thấy trời sắp sập đến nơi — để nhi tử khoe võ trước mặt chàng rể tàn phế, chuyện này chỉ có lão hổ ngu nhà họ Diêu mới làm ra được!

Nếu vương gia thấy không thuận mắt mà phạt luôn trượng phu, La Kim Hoa chắc chắn sẽ nghiến răng bảo là đáng đời. Nhưng bà sợ vương gia kìm nén tại chỗ, rồi sau lại trút giận lên đầu nhi nữ!

Diêu Chấn Hổ hoàn toàn không nhận ra cơn giận trong mắt thê tử, quay sang hỏi chàng rể:

“Vương gia cảm thấy thế nào?”

Ông ta chỉ là một Bách hộ, trước khi hôn sự này được định ra thì chưa từng có cơ hội gặp điện hạ Huệ vương, nhưng chuyện Huệ vương học võ với cao nhân, lập được chiến công hiển hách thì đã sớm lan truyền trong quân doanh. Diêu Chấn Hổ thật lòng mong con rể chỉ dạy cho nhi tử, tốt nhất là có thể giúp võ nghệ của nó tiến thêm một bước, để năm sau thi võ cử giành được thứ hạng cao.

Vừa dứt lời, sắc mặt Thanh Ải vốn trắng lại thoáng xanh — vương phi xinh đẹp, thỉnh thoảng nói năng vụng về người ta còn nhịn được, chứ lão già thô kệch nhà họ Diêu này thì câu nào câu nấy đều chọc thẳng vào nỗi đau của vương gia, liệu vương gia chịu nổi không?

Ánh mắt Triệu Tuỵ lướt qua mặt mẫu tử vương phi vừa đi ra từ phòng Tây sương, dừng lại nơi bàn tay đang nắm thương của Diêu Lân, chậm rãi nói:

“Lăng Vân thần lực hơn người, thương pháp thuần thục, chỉ là thân pháp còn hơi thiếu. Nếu sau mỗi chiêu có thể nhanh chóng thu về thì trong giao đấu sẽ có nhiều phần thắng hơn.”

Lăng Vân là biểu tự của Diêu Lân. Hắn chỉ lớn hơn Diêu Hoàng hai tuổi, mới mười chín. Triệu Tuỵ dùng giọng điệu của bậc huynh trưởng để chỉ điểm.

Diêu Lân kinh ngạc thốt lên:

“Vương gia quả là con mắt tinh tường! Mỗi lần ta thi đấu với Lý Đình Vọng đều là vì khoảng trống lúc thu thương mà bị hắn chiếm tiên cơ!”

Mi mắt La Kim Hoa khẽ giật.

Triệu Tuỵ chẳng biết Lý Đình Vọng là ai, cũng không có hứng tìm hiểu, tiếp tục chỉ dạy Diêu Lân cách cải thiện thân pháp.

Diêu Hoàng nghe hiểu — thì ra ca ca thua là do phản ứng không đủ nhanh, cần luyện tốc độ phản xạ toàn thân, kể cả đầu óc.

Diêu Chấn Hổ nghe vương gia nói chuẩn như vậy, cũng muốn xin vương gia chỉ điểm cho mình vài chiêu.

Nhưng La Kim Hoa không cho ông ta mở miệng, chắn trước mặt trượng phu, liếc mắt ra hiệu cho nữ nhi.

Diêu Hoàng đúng lúc đưa ra lời mời hồi phủ. Nếu nhà họ có một toà nhà lớn thì còn có thể mời Huệ vương vào nghỉ ngơi, còn không thì nên sớm rời đi là hơn.

Lên xe ngựa rồi, phu thê La Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, còn trong xe, Diêu Hoàng bắt đầu thấy lo.

Khác với lúc đi, trong xe giờ có mùi rượu nhè nhẹ.

Diêu Hoàng nhận ra đó là loại rượu mạnh mà phụ thân giấu trong nhà, không cho ca ca uống lén — rượu hảo hạng của quán Vọng Tiên Lâu, mỗi năm mới nỡ mua một vò. Năm ngoái nàng từng tò mò, lấy đầu đũa chấm một giọt nếm thử, chỉ một giọt đã cay đến cháy cả ngực. Ấy vậy mà phu quân của nàng — khuôn mặt tái nhợt ấy — lại uống cạn một bát lớn!

Tác dụng của rượu thường đến từ từ, bữa ăn đã trôi qua hai, ba khắc…

Diêu Hoàng len lén liếc nhìn Huệ vương.

Hắn tựa lưng vào xe lăn, nhắm mắt, gương mặt trắng trẻo tuấn tú không hề ửng đỏ vì rượu.

Diêu Hoàng thở phào, lại nhìn sang chiếc xe lăn được làm từ gỗ tử đàn, không khỏi thấy có chút ghen tỵ.

Thân ghế rộng rãi, nếu Huệ vương dạt hẳn sang một bên thì bên cạnh còn có thể ngồi thêm một người.

Dưới ghế có bàn để chân, phía dưới chỗ đó còn là một khoảng sàn bằng phẳng dài chừng hai thước, cũng có thể ngồi được. Lưng ghế không dựng thẳng mà hơi cong hình vòng cung, rất vừa vặn để tựa lưng. Nếu không nhờ bốn bánh xe bên dưới, chỉ nhìn qua thì chiếc xe lăn này trông chẳng khác gì một chiếc ghế nằm cực kỳ thoải mái — ăn no uống đủ, đường xa vạn dặm, tựa vào đó chắc chắn dễ chịu hơn là ngồi nghiêm trang thẳng lưng như nàng bây giờ.

Đột nhiên, Huệ vương mở mắt.

Diêu Hoàng chột dạ cúi đầu.

Triệu Tuỵ: “Nước.”

Bánh bao Diêu gia tuy ngon, nhưng hơi mặn. Đầu bếp phủ vương gia được ngự y dặn dò, cả năm nay khẩu vị của vương gia phải thanh đạm.

Bình trà để ở tủ bên đối diện. Hai tầng trên cùng của tủ là ngăn kéo nhỏ để khăn tay, lược gương, tầng dưới cao hơn một thước, để một bình trà, một ấm nước, kèm theo hai bộ bát nhỏ.

Xe ngựa phủ vương gia đi dù có êm thì vẫn hơi lắc. Để nước không bị đổ, Diêu Hoàng vén váy quỳ trước tủ, một tay cầm bình nước trắng men ngọc, tay kia giữ chắc chiếc bát cùng chất liệu.

Nàng chăm chú nhìn dòng nước trong veo chảy từ miệng bình vào bát, không để ý hai ống tay áo đã trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng mịn hơn cả sứ men.

Diêu Hoàng lúc dùng cơm không uống rượu, nhưng vốn dĩ đã có nước da hồng hào, trước khi ra khỏi Tây sương phòng còn rửa mặt qua, khiến người ta liên tưởng đến đoá mẫu đơn hồng sau cơn mưa hửng nắng.

Rót xong, nàng đặt bình nước lại vào tủ, từ tốn đứng dậy, khom lưng đưa bát nước cho Huệ vương.

Nàng mặc áo ngắn màu đỏ tươi, lúc đứng thì lưng váy ôm sát người, hoàn toàn không để lộ xuân quang. Nhưng giờ Huệ vương ngồi thấp, nàng lại cúi người, giữa lưng váy và làn da liền lộ ra một khe hở nhỏ.

Triệu Tuỵ không liếc ngang lấy một cái, nhận bát nước, ba ngụm uống cạn.

Diêu Hoàng: “Ngài còn uống nữa không?”

Triệu Tuỵ: “Ừm.”

Diêu Hoàng lại rót thêm một bát. Miệng bát còn không bằng lòng bàn tay nàng, đúng là không đủ giải khát.

Đợi vương gia uống xong, nàng đổi một chiếc bát khác, tự mình uống liền hai bát.

Ngồi trở lại ghế bên, Diêu Hoàng liếc nhìn Huệ vương, thấy hắn mở mắt, liền nhỏ giọng hỏi:

“Vương gia bình thường có uống rượu không?”

Triệu Tuỵ: “Không uống.”

Diêu Hoàng lập tức căng thẳng, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ:

“Cha thiếp ép ngài uống, ngài có giận không?”

Triệu Tuỵ nhìn nàng:

“Bình thường không uống, nhưng xã giao thì có uống một chút.”

Diêu Hoàng: “… Vương gia tửu lượng tốt thật, rượu mạnh nhất của Vọng Tiên Lâu mà Vương gia cũng không say.”

Triệu Tuỵ: “Tạm được.”

Nói được một câu rồi, Diêu Hoàng mạnh dạn hơn:

“Vương gia thấy phụ thân  phụ mẫu ca ca thiếp thế nào? Nếu có gì không hợp ý, thiếp sẽ nhắc họ sửa đổi.”

Triệu Tuỵ: “Không có.”

Diêu Hoàng: “Tức là… ngài không giận gì hết khi ở nhà thiếp?”

Triệu Tuỵ không trả lời, xem như ngầm thừa nhận, rồi lại nhắm mắt.

Đây là dấu hiệu muốn ngừng trò chuyện. Diêu Hoàng thức thời im bặt, không dám ngủ gật, quay đầu lại, len lén vén một góc rèm xe.

Vừa rời khỏi hẻm Trường Thọ, nơi đây vẫn là khu dân cư bình dân, có mấy hài tử tầm bốn, năm tuổi chạy ra đường nô đùa.

Từ khi được chọn làm tú nữ đến lúc đợi gả, suốt ba tháng qua Diêu Hoàng gần như không bước chân ra khỏi nhà, đã thấy ngột ngạt lắm rồi. Nghiêng đầu nhìn, nàng hỏi Huệ vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi: 

“Vương gia, thiếp thực sự có thể tuỳ ý xuất phủ sao?”

Triệu Tuỵ khẽ đáp một tiếng.

Diêu Hoàng: “Có bị ngự sử tố cáo là không đoan trang, làm mất thể diện hoàng gia không?”

Triệu Tuỵ: “Miễn là nàng không ỷ thế hiếp người, không phạm pháp, ngự sử không có lý do cũng không có quyền can thiệp.”

Diêu Hoàng: “Vậy hoàng thượng, hoàng hậu, quý phi nương nương có quản không?”

Triệu Tuỵ mở mắt, nhìn nàng vài lần:

“Sau khi ra phủ, nàng định làm gì?”

Diêu Hoàng ngẫm nghĩ, kể từng việc một: “Dạo phố, đi hội chùa, nghe kể chuyện ở trà lâu, xem kịch ở hí lâu, về nhà thăm thân phụ, trời đẹp thì ra ngoại thành du xuân… À đúng rồi, thiếp còn muốn cưỡi ngựa nữa. Phủ vương có con ngựa nào dư không, hay thiếp phải tự mua?”

Triệu Tuỵ: “Nàng biết cưỡi ngựa?”

Diêu Hoàng hơi đỏ mặt:

“Thiếp biết cưỡi la, nhưng cưỡi la với cưỡi ngựa chắc cũng giống nhau nhỉ?”

Triệu Tuỵ: “… Cưỡi có tốt không?”

Diêu Hoàng: “Cũng tạm? Nếu so đua với ca ca thiếp thì huynh ấy chẳng mấy khi thắng.”

Nhà họ có hai con la đều to khoẻ như nhau, nhưng ca ca nặng hơn nàng mấy chục cân, la cõng hắn tất nhiên chậm hơn rồi.

Triệu Tuỵ đã rõ, nói:

“Trong phủ có mấy con ngựa, nàng thích con nào thì cứ dùng, không thích con nào thì bảo Quách Xu chọn thêm mấy con khác. Còn mấy việc nàng vừa nói, cũng có thể làm, chỉ cần đừng hành xử quá đáng, đừng để người khác nắm được nhược điểm là được. Phụ hoàng mẫu hậu sẽ không can thiệp đâu. Nếu vẫn thấy lo, nàng có thể hạn chế ra ngoài, đừng đi lại quá thường xuyên.”

Diêu Hoàng:

“Vương gia cứ yên tâm, thiếp sẽ không ngày nào cũng ra ngoài đâu. Một tháng… chắc chỉ đi khoảng bốn… sáu bảy lần thôi.”

Triệu Tuỵ trầm mặc.

Diêu Hoàng lại hỏi:

“Vậy những lúc không ra ngoài, thiếp có thể mời người đến vương phủ làm khách không?”

Triệu Tuỵ:

“Có thể. Nhưng ta sẽ không cùng nàng tiếp đãi, bao gồm cả nhạc phụ nhạc mẫu.”

Diêu Hoàng:

“Đương nhiên là không dám phiền đến ngài, thiếp sẽ không để ngài nghe thấy tiếng động nào đâu.”

…..

Về đến vương phủ, Huệ vương đi thẳng tới trúc viện.

Diêu Hoàng chợp mắt một lát, tỉnh dậy thì sai người gọi tổng quản Quách Xu đến, bảo ông dẫn đường đến chuồng ngựa trong phủ.

Không ngờ chuồng ngựa của phủ vương gia lại rộng hơn cả Diêu gia. Hai dãy chuồng ngựa xếp hàng thẳng tắp, mỗi chuồng chỉ nuôi một con, con nào cũng lông mượt óng ánh, oai phong dũng mãnh, tổng cộng tám con.

Diêu Hoàng hỏi:

“Đây đều là ngựa của Vương gia? Mỗi con Vương gia đều từng cưỡi qua sao?”

Quách Xu đáp:

“Vâng, cả tám con đều là bệ hạ ban cho Vương gia qua từng thời kỳ. Con Truy Phong là lớn tuổi nhất, được ban cho từ khi Vương gia mười ba tuổi. Sau đó Vương gia học cưỡi ngựa hoặc theo bệ hạ xuất cung săn bắn đều dùng nó, mãi đến năm mười tám tuổi mới thay.”

“Lưu Hỏa, Việt Ảnh và Kinh Vụ đều từng theo Vương gia ra chiến trường, là những con ngựa mà Vương gia yêu quý nhất.”

Lưu Hỏa là một con tuấn mã toàn thân đỏ rực, từ xa trông rất thần tuấn, lại gần mới thấy cổ và bụng nó có hai vết sẹo do dao chém.

Ngay cả ngựa của Vương gia cũng bị thương, có thể tưởng tượng chiến trường tàn khốc đến mức nào.

Việt Ảnh lông trắng như tuyết, là ngựa cưỡi khi Huệ vương xuất chinh và khải hoàn trở về.

Kinh Vụ có bộ lông đen như mực, đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nhìn ra sau lưng Diêu Hoàng và Quách Xu, như thể đang tìm kiếm một bóng người khác.

Quách Xu thoáng trầm lặng. Cuộc chiến với Ô quốc kéo dài suốt hai năm rưỡi, trong hai năm đầu, Vương gia đều cưỡi Kinh Vụ ra trận. Trong một trận chiến then chốt, đại tướng Sầm Liên Sơn bị mai phục, Vương gia dẫn quân tới ứng cứu, ra lệnh cho Kinh Vụ chở Sầm Liên Sơn bị thương nặng phá vòng vây thoát thân. Còn mình thì thế cô lực mỏng, bị địch quân dồn ép đến đường cùng, thà chết không hàng, nhảy xuống vực sâu.

Quân địch lục soát ba ngày dưới đáy vực chỉ tìm được một tàn thi giáp của Vương gia. Sầm Liên Sơn kéo quân phản công, đồng thời phái một đội khác xuống vực tìm người. Chính Kinh Vụ đã phát hiện ra Vương gia bất tỉnh trong một khe đá, khe đá ấy cách mặt đất khoảng ba mét, chỉ có một khe hở hẹp vừa đủ chứa một người.

Nếu không nhờ Kinh Vụ không ngừng giẫm móng vào vách đá, e rằng binh lính tìm kiếm cũng sẽ bỏ lỡ chỗ đó.

Những lời này Quách Xu không kể cho Vương phi nghe, nhưng Diêu Hoàng vẫn đọc ra được điều gì đó đặc biệt từ ánh mắt ông khi nói đến Kinh Vụ.

Nàng đứng ngoài hàng rào, chìa tay về phía Kinh Vụ.

Không ngờ Kinh Vụ thật sự bước tới, cúi đầu phả một luồng hơi nóng vào lòng bàn tay nàng.

Diêu Hoàng ngạc nhiên nhìn Quách Xu.

Quách Xu mỉm cười:

“Hôm Vương gia đón tân nương cũng cưỡi chính con Kinh Vụ này. Nó rất linh tính, chắc đã nhận ra Vương phi rồi.”

Có thể là do khí tức, hoặc tiếng bước chân, chắc chắn có điều gì đó khiến nó nhớ được.

Diêu Hoàng vuốt ve cổ Kinh Vụ, nhớ lại ánh mắt nó khi nãy tìm chủ nhân, bất giác cảm thấy xót xa. Một Vương gia từng oai phong lẫm liệt giờ đây tàn phế hai chân, không còn bước ra ngoài, chiến mã từng theo chân chinh chiến cũng bị giam trong chuồng, như đại bàng bị gãy cánh.

Quách Xu chỉ sang bốn con ngựa bên cạnh:

“Bốn con này Vương gia chưa từng dùng qua, Vương phi xem có thích con nào không?”

Diêu Hoàng khẽ nói lời từ biệt với Kinh Vụ, rồi chọn một con ngựa dâu đỏ trong số bốn con còn lại.

Nàng muốn ra hoa viên sau thử ngựa.

Quách Xu nhắc nhở:

“Chỉ sợ Vương gia nghe thấy tiếng vó ngựa, thấy cảnh mà buồn lòng…”

Diêu Hoàng không tin:

“Nếu chỉ một tiếng vó ngựa mà đã khiến Vương gia đau lòng, thì ngày nào Phi Tuyền và Thanh Ải đi qua trước mặt người, nhìn thấy chân họ, chẳng phải còn buồn hơn sao?”

Hơn nữa, cưỡi ngựa có gì đâu mà phải đau lòng? Dù tàn phế cũng vẫn có thể cưỡi mà. Xe lăn chế ra chẳng phải để giúp Vương gia đi lại đấy sao? So với chiếc xe chậm chạp cần người đẩy, ngồi trên ngựa phi quanh hoa viên chẳng phải dễ chịu hơn nhiều à?

Ít nhất qua ba ngày tiếp xúc, Diêu Hoàng cảm thấy Huệ vương không hề yếu đuối đến thế. Nếu thật sự kiêng kỵ chuyện này, khi nàng nhắc đến cưỡi ngựa trên xe, người đã sớm nổi giận đuổi nàng xuống rồi.

Diêu Hoàng nói:

“Dẫn cả Kinh Vụ theo đi. Ngựa chiến của Vương gia mà cứ bị nhốt mãi trong chuồng thì sao được?”

Hôm nay mang theo một mình Kinh Vụ trước, thăm dò xem thái độ Vương gia ra sao. Nếu người thật sự không để tâm, sau này nàng ra ngoài cưỡi ngựa sẽ dẫn cả tám con ra ngoài phi một vòng.

Quách Xu: “…”

Sao một Vương phi xuất thân tiểu hộ mà khí thế còn hơn cả Đỗ Quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất? Lúc Đỗ Quý phi đến thăm Huệ vương còn không dám động vào một cọng cỏ trong phủ.

Quách Xu thật sự không muốn Vương phi mạo hiểm, dù sao cũng mới thành thân ba ngày, tình cảm chưa sâu, nhỡ bị trách phạt, phủ vương gia vừa có chút sinh khí sẽ lại rơi vào tĩnh mịch.

Nhưng ông cũng không dám ngăn cản cứng rắn, vì trước lúc thành thân, Vương gia đã dặn rõ: sau này mọi việc trong phủ đều do Vương phi làm chủ.

Không còn cách nào khác, Quách Xu đành đích thân dắt Kinh Vụ theo sau Vương phi.

Tới hậu hoa viên, Diêu Hoàng thấy Quách Xu đi chậm quá bèn bảo ông thả Kinh Vụ ra cho nó chạy theo nàng.

Kinh Vụ rất nghe lời, dù đi ngang qua trúc viện rõ ràng cảm nhận được khí tức của chủ nhân cũng chỉ nghiêng đầu nhìn sâu vào trong rừng trúc, không hề có ý định bỏ Diêu Hoàng lại.

Diêu Hoàng vừa thở phào nhẹ nhõm, Kinh Vụ bất ngờ ngẩng đầu, cất tiếng hí dài hướng về phía trúc viện. Ánh mắt nó đầy linh tính, đến nỗi Diêu Hoàng còn thấy được cả nỗi tương tư, thậm chí còn ai oán hơn cả một tân nương mới cưới ba ngày mà chỉ được gặp phu quân sáu lần mỗi tháng.

Tiếng hí làm chim sẻ trong rừng trúc giật mình bay tán loạn, khiến Phi Tuyền đang nằm trên giường lăn một vòng bật dậy, Thanh Ải ngồi trên ghế đá ngoài sân suýt nữa ngã chổng vó.

Trong thư phòng phía Tây, Triệu Tuỵ ngẩng nhìn cửa sổ.

Khi Phi Tuyền hớt hải chạy đến bên ngoài trúc viện thì Diêu Hoàng đã dẫn Kinh Vụ rời đi. Tuy nàng không cho rằng Huệ vương sẽ để ý tiếng vó ngựa, nhưng tiếng hí bất ngờ kia lại khiến nàng theo bản năng chọn cách rút lui.

Phi Tuyền quay sang hỏi Quách Xu cũng đang chạy tới:

“Chuyện gì vậy?”

Quách Xu đau đầu giải thích một hồi.

Phi Tuyền sốt ruột:

“Sao người không ngăn Vương phi lại?”

Quách Xu lo lắng hơn về thái độ của Vương gia, quay đầu nhìn vào trong trúc viện.

Thanh Ải lắc đầu, ý là Vương gia không hề gọi vào hỏi chuyện.

Quách Xu lập tức phản ứng, chỉ tay về phía trước:

“Ta đi đuổi theo Vương phi!”

Ông chạy nhanh như bôi dầu dưới chân, Phi Tuyền nghiến răng nghĩ: lần này gây chuyện lớn thế này, liệu có nên bẩm báo hay không?

Vì là ngày thứ ba sau thành thân, đến tối Huệ vương vẫn tới Minh An đường.

Đến giờ ăn, Thanh Ải và những người khác đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người.

Điện hạ Huệ vương thì kín như bưng, Diêu Hoàng chủ động giải thích:

“Vương gia, thiếp đã chọn được ngựa, còn cưỡi thử một vòng trong hậu hoa viên nữa… Có làm phiền đến ngài không?”

Triệu Tuỵ:

“Không. Nhưng sao lại dẫn theo Kinh Vụ?”

Diêu Hoàng:

“… Ngài nghe thấy rồi à?”

Triệu Tuỵ im lặng, coi như thừa nhận.

Diêu Hoàng kể lại ánh mắt của Kinh Vụ trong chuồng ngựa:

“Thiếp cứ tưởng nó chỉ muốn ra ngoài chạy một vòng, nào ngờ là nhớ Vương gia quá… nên mới đột nhiên hí lên, làm thiếp suýt ngã khỏi ngựa.”

Triệu Tuỵ:

“…Bảo Tào công công chọn một tiểu thái giám đi theo nàng khi cưỡi ngựa, để phòng bất trắc.”

Diêu Hoàng:

“Có tiểu thái giám nào dám cưỡi ngựa trong hậu hoa viên đâu. Thiếp chỉ sợ người ho một tiếng là hắn rớt ngựa, lại phải thiếp đỡ.”

Triệu Tuỵ gắp một đũa rau.

Diêu Hoàng nhìn hắn ăn xong, cười nói:

“Vương gia vừa rồi là đang lo cho thiếp đấy à?”

Triệu Tuỵ:

“Ngã ngựa không phải chuyện nhỏ.”

Diêu Hoàng:

“Vậy Vương gia đi cùng thiếp một lần đi, có ngài ở bên, người và ngựa trong phủ mới không sợ hãi giật mình. Tiện thể, ngài cũng xem thử thuật cưỡi ngựa của thiếp thế nào.”

Dưới mái hiên, Thanh Ải đang vểnh tai nghe lén suýt nữa chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất!

Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy giọng của vương gia:

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play