Từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, trong lòng Diêu Hoàng luôn cho rằng phu thê ân ái thì nên giống như cha mẹ nàng, chuyện gì cũng có thể bàn bạc cùng nhau, chứ không phải một người quyết, người kia chỉ có thể nghe theo.

Vì vậy, vào lúc cảm thấy mình sắp không nhịn được lên tiếng, nàng khẽ xoay cổ tay đang bị giữ, thử thương lượng:

“Vương gia, ngài có thể buông tay thần thiếp ra được không?”

Triệu Tuỵ hơi ngừng một chút:

“Khó chịu à?”

Diêu Hoàng xấu hổ đến muốn chết — chính vì cảm thấy khó chịu ngược lại mới không nhịn được!

Lớp phấn trên mặt nàng như màn sương mỏng tan vào làn da xung quanh, nhìn thế nào cũng không giống vẻ kháng cự, vì vậy Triệu Tuỵ lại tiếp tục.

Giống như mãnh thú lay cây, ngọn non đầu cành run rẩy, chim oanh đang đậu nơi ấy cũng kinh hoảng cất tiếng kêu.

Diêu Hoàng bị giữ chặt hai tay, chỉ có thể vùi mặt vào gối:

“Ngài đừng như vậy… Bên ngoài nghe thấy đó…”

Lúc này Triệu Tuỵ mới hiểu nàng đang băn khoăn điều gì.

Nhưng đường đường là một vị Vương gia, suốt nửa năm qua nhẫn nhịn không nổi giận với kẻ dưới đã là tận lực, chẳng lẽ đêm đến cùng chính thê danh chính ngôn thuận ân ái mà còn phải rón rén sợ bọn nha hoàn nghe được?

Nếu Diêu Hoàng không nhắc thì thôi, vừa mở miệng lại khiến Triệu Tuỵ bốc lên một ngọn lửa vô danh, lúc này tất cả đều trút hết lên người nàng.

Thật đáng thương cho Diêu Hoàng, buổi sáng còn rỉ tai A Cát rằng phải biết giữ ý, vậy mà giờ phút này lại chẳng còn tự chủ.

Khi gió mưa ngừng hẳn, cằm của Huệ Vương tựa lên đỉnh đầu nàng, cả người nàng hoàn toàn bị giam trong vòng tay hắn. Lưng tựa vào cánh tay trái rắn chắc, trước ngực là bàn tay vừa buông lỏng lực đạo. Theo từng nhịp thở, Diêu Hoàng có thể cảm nhận rõ vết chai dày và cứng trong lòng bàn tay hắn.

Nửa thân trên nóng như lò lửa, nửa thân dưới lại mát lạnh như sương.

Tim nàng đập rộn ràng, trong lòng nhen nhóm nỗi sợ hãi đối với sáu đêm dài mỗi tháng — đêm nào Huệ Vương cũng quá đỗi cường hãn, nàng sợ bản thân không chịu nổi.

Chắc chắn là ban ngày bị kìm hãm trong xe lăn, nên sức lực tích cả ngày đều trút lên nàng!

Bất chợt, một bàn tay chạm lên mặt nàng.

Diêu Hoàng lập tức căng thẳng, sợ hắn lại bắt chước tối qua tiếp tục nữa — không thì tại sao vẫn chưa buông nàng ra?

Triệu Tuỵ chạm vào khuôn mặt nóng hổi, ướt đẫm nước — đó là nước mắt nàng còn đọng lại.

Nhớ tới dáng vẻ nàng khóc lóc tủi thân, Triệu Tuỵ nhắc nhở:

“Là nàng tự chuốc lấy.”

Hắn muốn ngủ, chính nàng cứ tới trêu chọc, vậy đừng trách hắn không kiềm chế được.

Nếu không muốn khóc, thì sau này ngoan ngoãn một chút. Tới lúc nên viên phòng, hắn sẽ biết nàng còn nhỏ mà tiết chế.

Diêu Hoàng cắn môi — chẳng phải đúng là nàng tự chuốc lấy sao? Vì không muốn phải làm thiếp cho người khác nên mới chủ động câu dẫn để được hắn chọn.

“Thần thiếp biết, thần thiếp không trách Vương gia. Khóc cũng không phải vì không thích, mong Vương gia đừng hiểu lầm.”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “ừm” chẳng rõ tâm tình, sau đó người kia mới rời khỏi nàng.

Diêu Hoàng tiếp tục nhét lại lớp áo lót, thầm quyết định phải bảo phòng thêu may riêng vài chiếc khăn mềm để dùng buổi tối, không thể cứ làm hỏng y phục thân mật mãi thế này.

Gọi người mang nước đến, hai người tự lau người xong lại lên giường, Diêu Hoàng vẫn nhớ đến hiểu lầm ban nãy của Vương gia, bèn chủ động ôm sang bên kia.

Phải nói, vai Vương gia rộng, tay lại rắn chắc, ôm vào thấy rất thoải mái.

Giờ đã là chính thê thực thụ, nàng cũng là chính thất đường hoàng, có thể danh chính ngôn thuận quản lý Vương phủ.

Triệu Tuỵ:

“…Còn không ngủ?”

Đêm đã khuya, Diêu Hoàng dịu giọng đáp:

“Ngủ chứ. Chỉ là muốn ôm ngài một cái, ban ngày không dám nói chuyện với ngài, chỉ lúc này mới cảm thấy ngài thật sự là phu quân của thiếp.”

Triệu Tuỵ:

“…Ta chỉ không quen tán gẫu. Nếu nàng có chuyện gì muốn nói với ta, lúc nào cũng có thể mở miệng. Ta sẽ không mặc kệ nàng.”

Diêu Hoàng cười:

“Thần thiếp nhìn ra rồi. Vương gia trông thì lạnh lùng, thật ra tính tình cũng tốt lắm.”

Triệu Tuỵ im lặng nhìn đỉnh màn.

Tính tình tốt sao?

Hắn cũng từng có lúc hắt thuốc đập bát, chẳng qua nàng chưa từng chứng kiến. Nếu thấy rồi, nàng cũng sẽ như bọn Thanh Ải, không còn dám chủ động nói chuyện với hắn nữa.

Huệ Vương lại không nói gì.

Diêu Hoàng thì đang canh cánh trong lòng một chuyện quan trọng, cần xác định trong tối nay để mai còn kịp chuẩn bị.

Nhân lúc hai người còn đang thân thiết, nàng dụi dụi vào vai hắn:

“Vương gia, dân gian khi cưới hỏi có lệ tam triều hồi môn*, các vị Vương gia thành thân cũng giữ tục này sao?”

*Tam triều hồi môn: tân nương về nhà mẹ đẻ sau ba ngày kết hôn.

Láng giềng xung quanh chẳng ai từng gả nhi nữ làm Vương phi, cũng không có quan lại Lễ bộ nào chỉ dạy lễ nghi, Diêu Hoàng thật sự không chắc chắn. Thêm nữa Huệ Vương lại đi lại bất tiện, càng khiến nàng lo hơn.

Triệu Tuỵ nghĩ bụng: Có thể làm, cũng có thể không làm, hoàn toàn tùy vào ý của các Vương gia, hoặc do nhà thê tử có đáng để được đối đãi hay không.

Sau khi bị liệt, hắn đến cả những lần triệu kiến thường nhật của Hoàng đế còn mười lần thì chín lần từ chối, thì làm gì còn nhà thê tử nào đủ sức khiến hắn vì thể diện mà tự mình tới thăm?

Thấy hắn không nói lời nào, lòng Diêu Hoàng trĩu xuống, nhưng lại chẳng trách được người này. Trong Vương phủ đâu đâu cũng là đường lát bằng phẳng, nhưng nếu ra ngoài, xe lăn phải bưng bê di chuyển đủ kiểu, đúng là phiền phức.

Dựa vào vai hắn, Diêu Hoàng cố tỏ ra thoải mái:

“Không làm cũng được. Vừa hay cha mẹ thần thiếp cũng là dân quê, thần thiếp còn sợ họ lỗ mãng làm ngài mất mặt cơ.”

Triệu Tuỵ vẫn im lặng.

Diêu Hoàng biết mình vừa nói lời khiến Huệ vương mất hứng, liền giả vờ ngáp một cái:

“Ừm, cũng không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

Nàng buông tay, xoay người nằm nghiêng vào phía trong, trong đôi mắt đang mở to tràn đầy lo lắng — không được hồi môn, cha mẹ không thấy được mặt nàng, chắc chắn sẽ suy đoán đủ điều về cuộc sống của nàng trong vương phủ có tốt đẹp hay không.

Triệu Tuỵ tuy thật sự không muốn ra ngoài, nhưng khi trước ngay cả lễ đón tân nương vốn có thể miễn cũng không miễn, chính là vì muốn giữ thể diện cho vương phi, bù đắp cho sự lạnh nhạt sau hôn lễ. Đã vậy, hắn cũng không ngại cùng nàng thực hiện nốt tục lệ cuối cùng, đi trọn vẹn một vòng lễ nghi hôn lễ từ đầu đến cuối.

“Ta sẽ cùng nàng hồi môn. Lễ vật hồi môn thì nàng bàn bạc với Quách Xu mà chuẩn bị. Sau này các mối quan hệ, giao tiếp trong ngoài vương phủ cũng đều do nàng phụ trách, không cần hỏi ý ta.”

Diêu Hoàng kinh ngạc quay phắt lại:

“Thật sao? Thiếp… thiếp nói là chuyện hồi môn ấy…”

Triệu Tuỵ khẽ “Ừ” một tiếng.

Diêu Hoàng mừng rỡ đến mức nhào tới ôm chầm lấy hắn, nằm sấp lên ngực hắn, siết chặt vòng tay:

“Vương gia thật tốt! Thiếp còn tưởng người không muốn đi đấy!”

Triệu Tuỵ thầm nghĩ, quả nhiên vừa nãy nàng làm ra vẻ không quan tâm, toàn là giả vờ.

“Được rồi, ngủ đi.”

Diêu Hoàng đang còn phấn khích, không có chút buồn ngủ nào, lại dịch qua nằm cạnh Huệ vương, ôm lấy hắn:

“Vẫn còn sớm mà, Vương gia thật sự muốn ngủ à?”

Trước kia nàng ngủ chung phòng với A Cát, có lúc hai người còn trò chuyện đến tận nửa đêm.

Triệu Tuỵ:

“…Không ngủ thì sao?”

Diệu Hoàng cười khúc khích:

“Vậy để thiếp kể cho người nghe chuyện nhà thiếp nhé? Người thấy viện nhà thiếp rồi đấy, không lớn bằng Minh An Đường, tất nhiên chẳng thể so với vương phủ, nhưng mà ở trong kinh thì cũng xem như là khá khẩm rồi. Đặc biệt là so với những quan lục phẩm trẻ tuổi từ các tỉnh ngoài thi đỗ vào, nhiều người còn đang phải sống ở nhà quan, căn bản không mua nổi nhà.”

“Còn những bách hộ ở doanh trại thì lại càng khổ hơn, nhiều người phải ở luôn trong quân doanh, lương bổng thì gửi về quê cho gia quyến, hoặc là mua nhà ở mấy trấn nhỏ, huyện nhỏ quanh kinh thành.”

“Phụ thân thiếp may mắn, sinh ra đã là người bản địa kinh thành, không thì cũng chẳng mua nổi nhà. Mẫu thân thiếp cũng có số tốt, nhi nữ thị trấn nhỏ thường chỉ có thể lấy người quanh vùng, nhưng người ấy lại gặp phụ thân thiếp trong một lần đi chợ — lúc đó ông ấy ra thị trấn mua rượu, hì hì, hai người vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, chẳng bao lâu sau  mẫu thân thiếp đã trở thành thê tử quan mà ai ai trong trấn cũng ngưỡng mộ.”

Cho nên ấy, đừng thấy Diêu Chấn Hổ chẳng có gì nổi bật trong đám quan lục phẩm ở kinh thành, nhưng trong đám bách hộ mà ông thường giao thiệp, thì gia cảnh Diêu gia lại nổi trội nhất. Diêu Hoàng từ nhỏ sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu, chỉ có nhà Lý Thiên Hộ — quan trên trực tiếp của Diêu Chấn Hổ — là hay ra vẻ khi đến thăm.

Diêu Hoàng thao thao bất tuyệt, kể xong chuyện cha mẹ, ca ca thì lại bắt đầu nói tới bên ngoại.

Nàng không cần Triệu Tuỵ đáp lại, nên hắn chỉ yên lặng lắng nghe, cho đến khi Diêu Hoàng mỏi miệng, ngáp dài một cái rồi nép vào hắn ngủ thiếp đi.

Ban đêm cùng giường chung gối, nhưng tới sáng, một người ngồi xe lăn, một người đứng dậy, khoảng cách tự nhiên giãn ra.

Huệ vương ra tiền viện thay đồ rửa mặt, các đại nha hoàn thì vào phòng hầu hạ vương phi.

Tối qua là Bách Linh trực đêm, Diêu Hoàng mới liếc mắt nhìn sang, vành tai Bách Linh đã đỏ bừng.

Sau khi sửa soạn xong, Diêu Hoàng cho mọi người lui ra, giữ lại một mình Bách Linh để hỏi chuyện:

“Lúc còn hầu hạ quý phi nương nương, ngươi có từng trực đêm không?”

Bách Linh lắc đầu: Trực đêm là việc của các cung nữ cấp cao.

Diêu Hoàng lại hỏi:

“Vậy khi hoàng thượng đến chỗ quý phi, quý phi có cho cung nữ cấp cao trực đêm không?”

Bách Linh gật đầu: Tất nhiên phải có, nếu không sẽ bị coi là không chu toàn trong việc hầu hạ.

Diêu Hoàng hiểu rồi. Trong cung hay nhà quyền quý đều mặt dày như thế, không hề ngại chuyện bị nha hoàn nghe thấy những việc đó.

Đã là tục lệ, Diêu Hoàng cũng không muốn làm điều khác người, nàng tiếp tục hỏi:

“Trong cung có quy định gì cho việc trực đêm của các cung nữ cấp cao không?”

Bách Linh hiểu rõ ý của vương phi, lập tức quỳ xuống thưa:

“Xin vương phi yên tâm, bất luận là trong cung hay ở vương phủ, bất kể là trực đêm hay ngày thường, tất cả chuyện của chủ tử, bọn nô tỳ tuyệt đối không được phép bàn tán, nếu có kẻ phạm phải, ắt sẽ bị xử phạt theo tội.”

Diêu Hoàng gật đầu:

“Biết rồi, đứng lên đi.”

Bách Linh quả thật dễ thương hơn Họa Mi nhiều, Diêu Hoàng liền bí mật giao cho nàng một nhiệm vụ nhỏ — nếu sau này nghe thấy ai dám lén lút bàn tán chuyện trong phòng của nàng và vương gia, lập tức phải đến bẩm báo.

Chờ Diêu Hoàng dẫn A Cát ra tiền viện, Họa Mi liền kéo Bách Linh sang một bên tra hỏi:

“Vương phi lại nói gì với ngươi vậy?”

Bách Linh tính tình thật thà, khi còn ở Dực Khôn Cung vốn chỉ là cung nữ hạng hai xếp cuối, ngoài việc hầu hạ Đỗ quý phi, ai sai gì nàng cũng lặng lẽ làm theo.

Nàng theo thói quen vẫn sợ Hoạ Mi, cúi đầu nói:

“Có mấy sợi tóc chưa chải chỉnh tề, nên Vương phi bảo nô tỳ chải lại.”

Họa mi căn bản không tin, liền cảnh cáo: “Đừng quên ai mới là chủ tử thật sự của ngươi. Nếu ngươi không biết an phận, nương nương còn khối cách thay người.”

Bạch Linh chỉ cúi đầu không đáp.

Hoạ Mi không có chứng cứ, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

…..

Tại tiền viện, có lẽ là thấy Vương phi rất thích quả mật vọng, sáng nay nhà bếp lại cắt thêm một đĩa trái cây này. Diêu Hoàng ăn ngon lành, ăn xong vẫn còn thòm thèm, bèn hỏi Vương gia:

“Ngài thật sự không thích ăn à? Vậy thiếp cứ ăn thoải mái nhé?”

Triệu Tuỵ:

“Ăn đi, nhưng mật vọng ăn nhiều dễ nóng trong, một ngày nhiều nhất chỉ nên ăn hai ba quả thôi.”

Diêu Hoàng:

“Vậy một đĩa này là cắt từ mấy quả vậy?”

Triệu Tuỵ: “…”

Diêu Hoàng hiểu rồi, vị Vương gia tôn quý này chắc cũng như nàng, toàn ăn trái cây do nhà bếp mang tới, không biết một quả có thể cắt ra được bao nhiêu miếng.

“Để lát nữa thiếp hỏi nhà bếp.”

Ăn xong, Triệu Tuỵ quay về viện trúc yên tĩnh của mình, Diêu Hoàng ngồi ở phòng ngoài, sai người truyền gọi quản sự nhà bếp là Cao nương tử.

Cao nương tử nhanh chóng tới, tay xách một giỏ trái cây nhỏ tinh xảo, bên trong có bốn quả mật vọng, vỏ nửa xanh nửa đỏ, mỗi quả to bằng bàn tay người lớn.

Diêu Hoàng lấy một quả ra, xoay xem kỹ, thử ấn một cái, lớp vỏ lập tức lõm nhẹ xuống.

Nếu là đào hay mơ mà mềm thế này, chắc đã chín rục hoặc bắt đầu hỏng rồi.

Cao nương tử giải thích:

“Mật vọng mềm thế này là vừa ngon nhất, để lâu hơn sẽ hỏng mất.”

Diêu Hoàng:

“Trong phủ còn bao nhiêu quả?”

Cao nương tử:

“Bốn quả này là phần chuẩn bị cắt cho Vương gia Vương phi hôm nay, trong kho băng còn mười bảy quả nữa.”

Hoàng thượng ban thưởng hai giỏ, vì tiệc hỉ không nhiều khách, mới dùng hết hơn nửa giỏ.

Diêu Hoàng:

“Số trong kho băng còn để được bao lâu?”

Cao nương tử:

“Dù để được năm sáu ngày nữa, nhưng quả này ăn tươi mới là ngon nhất.”

Diêu Hoàng:

“Ừm. Ngày mai ta về nhà, chuẩn bị cho ta hai giỏ như giỏ trong tay ngươi, mỗi giỏ năm quả.”

Vương gia không thích ăn, nàng ăn một mình mãi cũng ngán, chi bằng mang về biếu cha mẹ và tổ phụ nếm thử cho biết.

Cao nương tử lĩnh mệnh, lại nhắc:

“Quả này không dễ cắt, Vương phi nên cử một nha hoàn đến học, mai về nhà dễ sai bảo.”

Năm đại nha hoàn đều đứng bên cạnh Diêu Hoàng, nghe vậy A Cát mắt sáng rỡ, rất muốn học được tay nghề này.

Nhưng Diêu Hoàng lại nhìn sang Hoạ Mi, mỉm cười:

“Ngươi hay hầu bên cạnh nương nương, biết cắt mật vọng không?”

Hoạ Mi lập tức đáp:

“Việc này là của nhà bếp, nô tỳ chưa từng học.”

Diêu Hoàng:

“Vậy thì tốt, ngươi theo Cao nương tử học đi, mai sẽ mang ngươi theo ra ngoài.”

Hoạ Mi vốn không muốn học cách cắt trái cây, nhưng được Vương phi trọng dụng như vậy cũng thấy nhẹ nhõm.

A Cát nhìn Vương phi đầy mong đợi, nàng cũng muốn học. Vương phi từng nói, phải học nhiều, quan sát nhiều, đây chính là điều nàng chưa từng biết tới.

Diêu Hoàng cười:

“Các ngươi cũng đi xem náo nhiệt đi, cắt xong chia phần với Cao nương tử mà ăn.”

A Cát, Xuân Yến, Thu Thiền chưa từng nếm thử loại quả tiến cống này, nước bọt lập tức dâng đầy miệng.

Hoạ Mi hơi hếch cằm: Chỉ là mật vọng thôi mà, nàng khi còn hầu bên Quý phi, năm nào chả được chia vài miếng!

Tiếc là ăn và cắt lại là hai chuyện khác. Quả mật vọng sau khi gọt vỏ thì trơn nhẫy, dùng sức quá thì thịt nát, nhẹ tay thì trượt khỏi tay, rất cần kỹ thuật.

Dù Cao nương tử liên tục nhắc Hoạ Mi cẩn thận, Hoạ Mi vẫn không cẩn thận cắt trúng tay, chỉ là vết nhẹ, nhưng đầu ngón tay trỏ bên trái đã rỉ ra giọt máu đỏ tươi.

Xuân Yến, Thu Thiền hoảng sợ lùi lại hai bước, Bạch Linh tốt bụng đến giúp.

A Cát thì nhìn chằm chằm miếng mật vọng dính máu, thầm nghĩ: Mình nhất định sẽ không ăn miếng này.

Hoạ Mi nhìn rõ biểu cảm đó, tức giận nói: “Ta bị thương rồi, A Cát ngươi tới cắt đi.”

A Cát tuy rất muốn thử, nhưng tự mình muốn cắt và bị sai khiến là hai chuyện khác, ít nhất Hoạ Mi không có tư cách sai nàng.

Nàng lạnh nhạt đáp:

“Vương phi bảo ngươi học, ngươi muốn đổi người, thì đi xin phép Vương phi trước.”

A Cát được mẫu thân và tỷ tỷ trong Diêu gia chiếu cố, lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư cũng coi nàng như nửa đứa con, chưa từng đánh mắng. Nhưng nàng từng thấy trong các nhà láng giềng, có hầu gái bị chủ nhân đánh đến rách da tróc thịt, nên biết rõ làm hầu gái là phải kính sợ chủ tử. Còn như Hoạ Mi thế này, khinh thường Vương phi, có đứt tay cũng chẳng đáng thương, huống chi chỉ là vết xước nhẹ!

Hoạ Mi đang định bước đi, thì nghe A Cát “thì thầm” sau lưng: “Ta không tin cung nữ bên cạnh Quý phi lại vụng về thế này, tám phần là ngươi muốn trốn việc, cố ý làm mình bị thương.”

Hoạ Mi: “…”

Nàng đâu có vụng, càng không muốn làm mất mặt Quý phi nương nương!

Thế là đổi bước, cắn răng cầm lại quả trơn nhẫy kia, tiếp tục cắt.

Đại nha hoàn vào bếp học cắt quả, Diêu Hoàng sai người mời tổng quản Quách Xu tới, giao việc trồng lại vườn rau.

Vườn rau Diêu gia đều do Diêu Chấn Hổ và Diêu Lân cuốc đất, tạo luống. Họ đi trước, La Kim Hoa chỉ cần rải hạt giống theo sau là xong. Mấy mảnh vườn nhỏ chẳng cần Diêu Hoàng phải nhúng tay, cả nhà vừa làm vừa cười đùa, chỉ như một cuộc chơi vui vẻ.

Chờ rau mọc lên, lúc rảnh rỗi Diêu Hoàng sẽ ra nhổ vài cọng cỏ dại chơi, điều cô thích thực sự là sắc xanh mướt của vườn rau, là niềm vui tự tay hái rau củ khi chín, chứ bảo cô làm từ đầu đến cuối thì lười chẳng buồn nhúc nhích.

Vì thế, nửa mẫu đất của Vương phủ, Diêu Hoàng chỉ lo động não và ra miệng chỉ huy, còn việc tay chân đều giao cho hạ nhân trong phủ.

Quách Xu biết Vương gia đã gật đầu, lập tức nhận lệnh. Việc cuốc đất, làm luống, gieo hạt đều đơn giản, chỉ có giàn nho là phải cử người đến nhà giàu chuyên trồng nho thuê người và mua giống.

Có tiền có người, việc ở Vương phủ tiến hành rất nhanh. Buổi sáng đã cuốc xong nửa mẫu đất, đắp luống dựng giàn đâu vào đấy. Chờ qua khoảng giờ nắng gắt đầu giờ chiều, giống nho cũng được đưa tới.

Diêu Hoàng dẫn A Cát đến vườn rau giám sát, chủ yếu là muốn xem cách dựng giàn nho. Nàng rất thích ăn nho, nhưng tiểu viện Diêu gia không có chỗ trồng, hằng năm đều phải mua ở ngoài.

Do vườn rau gần sát viện trúc yên tĩnh của Vương gia, nên đám hạ nhân được Quách Xu dặn dò đều lặng lẽ làm việc, có thắc mắc cũng chạy đến bên quản sự hỏi khẽ.

Làm xong xuôi, Quách Xu đích thân dẫn người rời đi, để lại vườn rau gọn gàng ngăn nắp.

Diêu Hoàng liếc mắt nhìn viện trúc, rồi dẫn A Cát vòng đường khác quay về phía trước.

Mặt trời xế chiều, Thanh Ải đẩy xe lăn đưa Vương gia ra khỏi viện trúc, đi đến đường chính. Thanh Ải liếc nhìn phía vườn rau, rồi lại nhìn gáy Vương gia đang ngồi bất động, cuối cùng không dám lên tiếng, im lặng đi về phía nam.

Tối nay tới lượt đại nha hoàn thay phiên, Diêu Hoàng điểm danh gọi Hoạ Mi trực đêm.

Tắt đèn rồi, Diêu Hoàng nhìn chiếc xe lăn trống trơn, lên giường liền nghiêng người sát lại gần Vương gia, trò chuyện:

“Vườn rau trồng xong rồi, Vương gia có ra xem qua chưa?”

Triệu Tuỵ: “Chưa từng.”

Diêu Hoàng: “Vậy mai thiếp dẫn ngài đi xem nhé? Giống nho đã leo gần tới đỉnh giàn rồi, xanh mướt trông rất đẹp.”

Triệu Tuỵ vẫn giữ dáng vẻ chẳng quan tâm.

Mai là ngày về nhà mẹ đẻ, Diêu Hoàng muốn giữ sức, không làm phiền Vương gia nữa, chỉ ôm nhẹ một cái rồi mỗi người xoay mình ngủ.

Dưới đất, Hoạ Mi trải chăn nằm ngủ, dựng tai lắng nghe rất lâu, xác định Vương gia Vương phi không cần hầu hạ mới buông lỏng. Nàng lại nhớ đến đôi chân của Vương gia, rồi nhớ dáng vẻ cao lớn, hiên ngang của hắn lúc tới Dực Khôn cung thỉnh an. Đó là hình ảnh trong mơ mà bao cung nữ không dám nói ra miệng.

Chân hỏng rồi, có lẽ nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm?

Nếu Vương gia còn là người như trước, nàng nhất định sẽ ganh tỵ với phúc phận của Diêu Hoàng. Nhưng giờ Vương gia chẳng khác nào quả mật vọng bị hư một nửa, Hoạ Mi cũng tự nhiên thấy lòng mình bình thản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play