Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô bóp mặt cậu ta để làm gì chứ? Không đau không ngứa, chẳng hả giận được tí nào, thà cho cậu ta một bạt tai còn sảng khoái hơn.
Nghĩ vậy, cô không khỏi siết nhẹ nắm tay.
Cậu ta cúi người, hơi ngẩng mặt lên, lặng lẽ phơi bày dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, không hề che giấu. Không thể không thừa nhận, gương mặt này thật sự rất đẹp. Mái tóc đen rối nhẹ bị gió đêm thổi khẽ, trông mềm mại lộn xộn. Mắt khẽ nhắm, hàng mi run run, có lẽ cũng đang căng thẳng, môi hơi mím lại, đường viền hàm cứng lại, sắc nét và mạnh mẽ.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần, Lý Quỳ Nhất đột nhiên nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cậu, thấy được lớp lông tơ nhỏ xíu trên mặt cậu, ngửi thấy mùi nước giặt hương chuông gió thoang thoảng từ trên người cậu. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô bất ngờ cảm nhận được — người đứng trước mặt cô, thật sống động và ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Lý Quỳ Nhất có cảm giác như vậy với Hạ Du Nguyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT